Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 705: Mặc Trì Úy, em tới rồi



Từ khi quyết định đi Mỹ tìm Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan đang dần dần sắp xếp lại chuyện của mình, đầu tiên cô lấy tạp chí bỏ vào tài liệu của mình, dùng thời gian nghỉ ngơi để dịch cho xong.

“Sau khi đến Mỹ, nhất định phải nói chuyện đàng hoàng, không thể kích động được, biết chưa?”

Liễu Nguyệt ôm lấy cháu ngoại bảo bối, bà vẫn luôn ở bên cạnh dặn dò Đường Tâm Nhan đang thu dọn hành lý, bà chỉ sợ sau khi đến Mỹ rồi, Đường Tâm Nhan sẽ bởi vì những oan ức trong khoảng thời gian gần đây mà lại cãi nhau với cậu ta.

Cô bỏ bộ quần áo cuối cùng vào trong vali, sau đó đặt vali sang một bên.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, lần này con đi Mỹ là để nói chuyện, sao con có thể cãi nhau với anh ấy được? Thế nhưng mấy ngày này phải vất vả cho mẹ rồi, dù sao cũng phải chăm sóc thằng bé cũng là một chuyện rất vất vả.”

Đường Tâm Nhan cứ nhìn mẹ và con trai bảo bối của mình.

“Con bé ngốc này, mặc dù cơ thể của mẹ không phải rất tốt, thế nhưng chăm sóc thằng bé thì vẫn có thể, con yên tâm đi Mỹ đi, hai bà cháu mẹ ở nhà đợi con.”

Liễu Nguyệt cười nói.

Đường Tâm Nhan gật đầu, cô hôn tạm biệt lên mặt mẹ và con trai một cái, sau đó mới nhắc chiếc vali không nặng lắm, rời khỏi căn hộ.

Rất nhanh sau đó cô đã tới sân bay, tụ họp với Cố Nhiễm Nhiễm, hai người thuận lợi đi lên máy bay, bay đến Mỹ.

Mười mấy tiếng ngồi trên máy bay, tâm trạng Đường Tâm Nhan rất phức tạp, cô không biết sau khi nhìn thấy Mặc Trì Úy, hai người sẽ xảy ra chuyện gì, liệu anh có vì chăm sóc Mạnh Bạch Chỉ mà không quan tâm đến mình hay không?

Lông mày Đường Tâm Nhan nhíu lại.

“Không cần nghĩ nhiều nữa đâu, chỉ cần nhìn thấy Mặc Trì Úy, tất cả đều có thể thoải mái, vui vẻ mà nói ra, có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện rồi.”

Cố Nhiễm Nhiễm vỗ nhẹ lên tay Đường Tâm Nhan, cười an ủi nói.

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, nụ cười nhẹ duyên dáng càng làm nổi bật đôi môi gợi cảm của cô.

“Yên tâm đi, trong lòng tớ có tính toán, tớ sẽ không cãi nhau với anh ấy đâu.”

Vì để tâm tình của bản thân mình có thể bình tĩnh nhất có thể, Đường Tâm Nhan chầm chậm nhắm đôi mắt lóng lánh như dòng nước.

Mặc Trì Úy, chúng ta lập tức có thể gặp mặt rồi, anh có kỳ vọng vào sự xuất hiện của em không?

Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm ngồi mười mấy tiếng đồng hồ, cơ thể đã mệt mỏi lắm rồi, cuối cùng máy bay cũng đã tới nơi.

Hai người kéo vali, đứng ở cửa sân bay.

“Tớ đã gọi cho Trì Chi Hành rồi, anh ấy nói đang công tác tại Mỹ.”

Sau khi hai người tới khách sạn, họ lập tức gọi cho Trì Chi Hành.

Trì Chi Hành đang ở trong bệnh viện chăm sóc Mặc Trì Úy, đột nhiên cậu ta nhận được điện thoại của Cố Nhiễm Nhiễm, không kìm được mà giật nảy mình.

“Sao vậy?” Dưới sự điều trị của bác sĩ, khoảng thời gian gần đây, cơ thể Mặc Trì Úy khôi phục rất tốt, vậy nên sau khi nhìn thấy hành vi bất bình thường của Trì Chi Hành, anh không kìm được mà thấy hơi kỳ quái.

“Là… là điện thoại của của Nhiễm Nhiễm, anh cũng biết khoảng thời gian gần đây em vẫn luôn nói với cô ấy là em đang đi công tác, vậy nên cô ấy sẽ truy hỏi em, anh có liên lạc với em hay không.”

Trì Chi Hành mặt mày khổ sở nói, thế nhưng cậu ta vẫn ấn nút nghe.

“Trì Chi Hành, em đang ở Mỹ.”

Sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nhận được điện thoại Trì Chi Hành, cô ấy lập tức mở miệng nói.

“Em đang ở Mỹ á?” Nghe thấy lời Cố Nhiễm Nhiễm nói, Trì Chi Hành suýt chút nữa làm rơi điện thoại trong tay xuống, mặt mày kinh ngạc, cậu ta ngồi dựa vào Mặc Trì Úy ở đầu giường, lông mày cũng nhíu chặt lại.

“Sao thế, không muốn tới đón em à? Chín giờ sáng mai, em muốn mình sẽ nhìn thấy anh ở khách sạn của em, nếu như không nhìn thấy anh, anh cứ đợi bị em đá ra khỏi cửa đi, em sẽ lập tức gửi định vị cho anh.”

Khi ở trên máy bay, Cố Nhiễm Nhiễm không được nghỉ ngơi đầy đủ, tính khí càng nóng nảy hơn, sau khi nói xong câu này, cô ấy lập tức tắt điện thoại ngay.

Không lâu sau, Trì Chi Hành nhận được định vị khách sạn mà Cố Nhiễm Nhiễm gửi tới.

“Anh tư, sao bây giờ? Bây giờ cô ấy đang ở Mỹ, hơn nữa… hơn nữa lại còn đi cùng với người phụ nữ của anh nữa.”

Mặc Trì Úy cũng không ngờ, Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm sẽ tìm tới Mỹ.

“Xem ra bọn họ tới là để tìm tôi rồi, thế nhưng dáng vẻ này không thể để bọn họ nhìn thấy được, ngày mai cậu đưa bọn họ đi tìm Mạnh Bạch Chỉ, cô ấy sẽ khiến vợ tôi biết khó mà lui.”

Mặc Trì Úy mở miệng nói.

“Anh tư, anh điên rồi sao? Mạnh Bạch Chỉ vẫn luôn có tình cảm với anh, một khi để cô ta và người phụ nữ của anh gặp mặt, cô ta nhất định sẽ nói ra những lời kích động tới người phụ nữ của anh, nói như vậy thì hiểu lầm giữa hai người sẽ ngày càng sâu hơn nữa, anh thật sự muốn để bọn họ gặp nhau?”

Trì Chi Hành vội vàng hỏi.

Mặc Trì Uy thở dài một hơi.

“Cứ để cô ấy tạm thời hiểu lầm đi, đợi sau khi cơ thể tôi hồi phục lại, tôi sẽ giải thích rõ ràng.”

Trì Chi Hành cũng biết, bây giờ anh tư không có cách nào khác, một người luôn kiêu ngạo như anh, anh tuyệt đối sẽ không để bản thân mình xuất hiện trước mặt Đường Tâm Nhan với bộ dạng thảm hại như này.

“Được, em sẽ đưa bọn họ đi gặp Mạnh Bạch Chỉ.”

Mặc Trì Úy gật đầu.

“Cậu quay về nghỉ ngơi đi, tôi cũng phải ngủ một lát.”

Mặc Trì Úy nằm trên giường bệnh, chầm chậm nhắm mắt lại.

Sau khi Trì Chi Hành rời đi, anh mở mắt ra, trong đôi mắt đen láy đều là sự đau lòng.

Em đừng trách anh, người kiêu ngạo như anh không thể xuất hiện trước mặt em với dáng vẻ này được, cho anh thời gian, cho dù là con đường phía trước có bao nhiêu khó khăn, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em.

Mặc Trì Úy lấy ví tiền trong ngăn kéo ra, lấy ra một bức ảnh gia đình ba người, dịu dàng hôn lên má Đường Tâm Nhan một cái, trong đôi mắt đen như biển cả ấy lướt qua chút ánh sáng dị thường.

Sáng sớm hôm sau, Trì Chi Hành xuất hiện ở cửa khách sạn.

“Xin lỗi, làm phiền tới công việc của cậu rồi.”

Khi Đường Tâm Nhan nhìn thấy Trì Chi Hành, cô lập tức mở miệng nói.

Trì Chi Hành lắc đầu.

“Không sao, nếu như các cô không tìm tôi, tôi cũng sẽ tìm các cô thôi, tối hôm qua khi biết được bệnh viện Mạnh Bạch Chỉ đang nằm, vậy nên anh tư chắc đang ở đó rồi.”

Lời của Trì Chi Hành khiến Đường Tâm Nhan nhìn thấy chút hy vọng.

“vậy… vậy bây giờ chúng ta tới bệnh viện đi, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.” Mặc dù đã quyết định ly hôn với Mặc Trì Úy, nhưng Đường Tâm Nhan vẫn rất muốn nhìn thấy anh.

“Chi Hành, nhanh chút đi, Tâm Nhan thật sự gấp lắm rồi.”

Trì Chi Hành nói ok một tiếng, cậu ta lập tức mở cửa xe. Trên đường đi, Đường Tâm Nhan không ngừng muốn nói với mình, không cần lo lắng, thế nhưng hai chân vẫn cứ kéo căng ra, tay ôm chặt lấy túi.

“Tâm Nhan, không cần căng thẳng đâu, anh ta là người đàn ông của cậu, là chồng của cậu, đi gặp chồng mình mà cần phải căng thẳng vậy sao?” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương và bất an của Đường Tâm Nhan, cô ấy vội vàng an ủi.

Đường Tâm Nhan gật đầu, cô cũng biết bản thân mình căng thẳng quá rồi, vậy nên cô đã hít sâu mấy cái.

Khoảng hơn nửa tiếng sau, Trì Chi Hành mới dừng xe lại bên cổng bệnh viện.

Nghĩ tới Mặc Trì Úy đang ở bên trong, trái tim Đường Tâm Nhan lại khẩn trương lần nữa.

Lát nữa nhìn thấy anh ấy, bản thân mình phải nói gì đây, phải hỏi anh cái gì đây?