Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 708: Phượng Cừ, anh muốn tôi phải làm gì?



Nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của Cố Nhiễm Nhiễm, Đường Tâm Nhan cười nhạt một tiếng.

“Nếu như cậu là chị em tốt của tớ thì đừng khuyên tớ nữa, tớ đã quyết định rồi, thôi được rồi, chúng ta quay về đi.” Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan lập tức đứng dậy, đi về phía quầy lễ tân.

Mặc Trì Úy, rốt cuộc anh nghĩ gì vậy? Người phụ nữ tốt như Tâm Nhan mà anh định từ bỏ sao? Nếu như mất đi người vợ như Tâm Nhan, chắc chắn sau này anh sẽ hối hận.

“Nhiễm Nhiễm, mau đi thôi.”

Thanh toán xong xuôi cả rồi nhưng Cố Nhiễm Nhiễm vẫn ngồi im tại chỗ, Đường Tâm Nhan lập tức gọi.

Nghe thấy giọng của cô, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức cầm túi xách lên, sau đó rời khỏi nhà hàng với cô.

Hai người nhanh chóng về phòng ở khách sạn, Đường Tâm Nhan vẫn luôn sắp xếp quần áo mua về, nhưng khi cô đang sắp xếp đồ, cô mới nhận ra mình vậy mà đã mua rất nhiều quần áo cho đàn ông mặc.

“Khi đó cậu nào có mua quần áo đâu, rõ ràng là đang nhặt quần áo.” Cố Nhiễm Nhiễm ngồi ở bên cạnh, khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của Đường Tâm Nhan, cô ấy không kìm được mà lắc đầu.

“Có thể khi đó tập trung quá, vậy nên không chú ý tới, thế nhưng cũng tốt mà, trẻ con lớn nhanh lắm, chẳng bao lâu nữa là có thể mặc được rồi, hơn nữa… hơn nữa những món đồ này cũng không tệ, tớ tin con trai sẽ thích thôi.”

Đường Tâm Nhan cầm quần áo nhét vào vali, chuẩn bị ngày mai mang theo về nước.

“Tớ đã đặt xong vé máy bay rồi, chín giờ sáng ngày mai bay, cậu ổn chứ?” Cố Nhiễm Nhiễm tắt điện thoại đi, nhẹ giọng hỏi.

Cô ấy thật sự sợ tối nay Đường Tâm Nhan không thể nào ngủ ngon được, ngày mai sẽ không có sức lực đi máy bay.

“Đương nhiên là ổn rồi.”

Thấy trạng thái tinh thần của Đường Tâm Nhan cũng coi là ổn, Cố Nhiễm Nhiễm mới yên tâm quay về phòng bên cạnh của mình.

Sau khi cô ấy rời đi, Đường Tâm Nhan bỏ hết lớp ngụy trang xuống. Từ trước tới giờ cô không biết rằng, thì ra mình sẽ đau khổ đến như vậy, trong lòng giống như có con dao cắt qua, chớp mắt liền khiến toàn thân cô đau đớn.

Đường Tâm Nhan đau khổ ngã xuống ghế sofa, một lát sau, cơn đau này mới chầm chậm tốt hơn.

Sáng hôm sau, tiếng Cố Nhiễm Nhiễm gõ cửa phòng Đường Tâm Nham vang lên, một lát sau, Đường Tâm Nham mới ra mở cửa, cô đứng trước mặt cô ấy.

“Tôi qua cậu mất ngủ cả đêm à?” Thấy quầng thâm mắt hiện rõ trên mặt Đường Tâm Nhan, sắc mặt tiều tụy, hốc hác, Cố Nhiễm Nhiễm nói một cách chắc chắn.

Đường Tâm Nhan cười.

“Ngủ một lúc rồi, cậu yên tâm đi, tuyệt đối có đủ sức để chống đỡ được, tớ ổn mà.”

Cố Nhiễm Nhiễm gật đầu, sau đó xách vali của mình ra, thế nhưng bởi vì Đường Tâm Nhan mua rất nhiều thứ vậy nên cô ấy đã chủ động kéo hộ một cái vali trong số đó.

Hai người nhanh chóng xử lí xong thủ tục trả phòng.

””Lên xe đi hai người đẹp.”

Trì Chi Hành thấp giọng nói, tiếng nói vang vọng bên tai hai người.

Thấy cậu ta, Đường Tâm Nhan nở nụ cười.

Trì Chi Hành đặt hành lý vào sau cốp xe, sau đó cậ ta mới lên xe, khởi động chiếc xe.

”Nhiễm Nhiễm, cậu chắc chắn là không ở lại đây chơi với Trì Chi Hành một khoảng thời gian chứ? Cậu biết mà, một mình tớ cũng có thể về nước được.”

Đường Tâm Nhan cười nói, cô không mong chị em của mình vì chuyện của mình mà để lỡ chuyện tình cảm của chính cô ấy.

“Tôi ở bên này vẫn còn rất nhiều chuyện cần xử lý, không có thời gian đi cùng Nhiễm Nhiễm, đợi sau khi tôi xử lý xong mọi chuyện hết rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đi du lịch vòng quay thế giới.”

Cố Nhiễm Nhiễm còn chưa cả mở miệng nói gì thì Trì Chi Hành đã vội vàng nói trước.

“Trì Chi Hành, có phải anh không muốn em ở lại hay không? Có phải anh đã làm chuyện gì đó sau lưng em không?” Nghe thấy lời nói đầy gấp gáp của Trì Chi Hành, Cố Nhiễm Nhiễm nhíu mày, chất vấn.

“Sao có thể chứ? Anh chỉ sợ công việc bận quá, để em một mình ở lại khách sạn thì nhạt nhẽo lắm, em yêu này, trời đất chứng giám, em không thể hiểu lầm anh được, nếu không thì anh sẽ đau lòng lắm.”

Trì Chi Hành làm ra vẻ mặt vô cùng đau thương.

Thấy hai người đang mắng đá xéo nhau vô cùng thân mật, trong lòng Đường Tâm Nhan vô cùng ngưỡng mộ, khoảng thời gian trước, cô và anh cũng trải qua mỗi ngày vui vẻ như vậy, nhưng bây giờ…

Nhận ra được vẻ mặt thất vọng của Đường Tâm Nhan, Cố Nhiễm Nhiễm lập tức ra hiệu với Trì Chi Hành.

“Các cậu cứ tự nhiên đi, tớ không sao đâu.” Đường Tâm Nhan cười nói.

Nửa tiếng sau, ba người mới tới sân bay, Trì Chi Hành nhanh xóng hoàn tất thủ tục gửi đồ cho hai người.

“Đến nơi thì gọi cho anh, biết chưa?”

Trì Chi Hành ôm Cố Nhiễm Nhiễm trong lòng, nhẹ nhàng dặn dò bên tai cô ấy.

“Yên tâm đi, em sẽ gọi điện cho anh mà.” Cố Nhiễm Nhiễm hứa, sau đó cô ấy quay về bên cạnh Đường Tâm Nhan.

Sau khi thuận lợi lên được máy bay, bởi vì hai người đều không ăn sáng, vậy nên Cố Nhiễm Nhiễm đã gọi bữa sáng trên máy bay. Có lẽ là bởi vì tối qua ăn nhiều quá, lại mất ngủ cả đêm, vậy nên Đường Tâm Nhan không có khẩu vị để ăn, cô miễn cưỡng uống nửa cốc sữa.

“Cậu ăn thêm chút nữa đi.”

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan ăn ít như vậy, Cố Nhiễm Nhiễm hơi lo lắng.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Tớ thật sự không có khẩu vị, cậu ăn đi, tớ muốn ngủ một lát.”

Nói xong câu này, cô trực tiếp nhắm mắt lại.

Khi ngồi máy bay về nước, Đường Tâm Nhan thật sự không biết, bản thân đã trải qua như thế nào, cô chỉ biết khi mình xuống máy bay, hai chân đã mềm nhũn lại, phải có Cố Nhiễm Nhiễm đỡ đi cô mới có thể miễn cưỡng ổn định được cơ thể.

Cố Nhiễm Nhiễm cẩn thận dìu Đường Tâm Nhan rời khỏi sân bay.

“Cậu ở đây đợi tớ, tớ đi lấy hành lý.” Cô ấy dìu Đường Tâm Nhan ngồi lên ghế ở bên cạnh, dặn dò đi dặn dò lại.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Được, tớ ở đây đợi cậu, thế nhưng chắc cậu sẽ vất vả đấy.” Đường Tâm Nhan tự trách nhìn Cố Nhiễm Nhiễm.

Cố Nhiễm Nhiễm thản nhiên cười một cái.

“Đợi tớ, tớ lập tức quay lại ngay.”

Nhìn bóng lưng Nhiễm Nhiễm rời đi, sự vui mừng hiện lên trên mặt Đường Tâm Nhan, cô rất may mắn, ở thời điểm này vẫn có chị em tốt ở bên cạnh.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Đường Tâm Nhan cảm thấy có người đang đi về phía mình, lẽ nào Cố Nhiễm Nhiễm đã xử lý xong thủ tục lấy hành lý rồi ư?

Mặc dù mới có một khoảng thời gian không gặp nhưng Phượng Cừ đứng trước mặt lại khiến Đường Tâm Nhan giật nảy mình. Cô không thể nào tưởng tượng nổi, người đã từng rất đẹp trai, tuấn tú, có vô số fans, sao giờ lại biến thành con quỷ như này, bộ quần áo trên người mấy ngày đã không giặt rồi?

Thấy Phượng Cừ đi về phía mình ngày một gần hơn, Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh.

“Anh… anh muốn làm gì?” Đường Tâm Nhan nhìn Phượng Cửu bằng ánh mắt phòng bị, trong lòng có cảm giác bất an khó nói thành lời.