Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 71: Đè cô lên…ghế sô pha



Vì nhiệt độ trong nhà rất vừa phải, ấm áp và dễ chịu, nên sau khi vào nhà, Đường Tâm Nhan đã cởi áo khoác ra. Cô mặc một chiếc váy kẻ caro chỉ dài đến đầu gối, khi vòng chân qua eo hắn, chiếc váy bị cuộn lên làm lộ ra đôi chân dài trắng ngần gợi cảm, lấp ló có thể thấy được cả chiếc quần lót ren màu đen hắn mua cho cô nữa.

Đường Tâm Nhan chú ý tới ánh mắt sâu xa của hắn nhìn từ trên mặt xuống dưới chân cô. Vành tai nóng bừng, vội vã xuống khỏi người hắn. Lúc đã đứng vững, đang định đi, da đầu đột nhiên nhói lên một cái. Mái tóc dài ngang vai ma xui quỷ khiến thế nào lại vướng vào hàng nút áo của hắn. Chỉ cần cựa quậy là da đầu lại bị kéo thật đau.

Giọng điệu vừa rồi của hắn cứ như thể cô cố tình bám lên người hắn vậy, có phải hắn sẽ lại hiểu lầm cô cố tình để tóc mắc vào nút áo của hắn không? . Truyện Hài Hước

Cô vội vã giải thích phủ đầu, “Là do tôi bị Sơ Thất dọa nên mới nhảy lên người anh, tóc bị mắc vào nút áo cũng chỉ là sự cố ngoài ý muốn mà thôi.”

Mặc Trì Úy cúi mắt nhìn cô gái trong lòng, ánh mắt tối sầm lại, “Ý em là em không có ý quyến rũ tôi?”

Có cần phải thẳng thắn vậy không? Đường Tâm Nhan cắn môi phớt lờ hắn, cố gắng gỡ lọn tóc đang bị mắc ra.

Cô hoàn toàn không biết rằng ba chiếc nút trên cùng của cái váy đã bung ra, từ góc nhìn của hắn, vừa hay có thể nhìn thấy ‘khung cảnh đẹp đẽ’ phía trong của cô.

Chiếc áo lót màu đen làm nổi bật bộ ngực mềm mại, trắng như tuyết của cô, tuy không đồ sộ nhưng lại có hình dáng rất đẹp, cảm giác ở tay… Hắn nhớ lại cái đêm dây dưa ở khách sạn đó, dục vọng bị đè nén bên trong từ từ nổi dậy. Ngẩng đầu lên, yết hầu gợi cảm trượt lên xuống.

Phù, Đường Tâm Nhan thở phào, cuối cùng thì cũng gỡ được tóc ra khỏi nút áo của hắn. Trên trán lấm tấm mồ hôi, cô định giơ tay lau thì cổ tay cô đột nhiên bị nắm mạnh lấy. Nhiệt độ bàn tay nóng như lửa đốt của anh khiến Đường Tâm Nhan giật mình, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Trì Úy. Nhìn thấy ngọn lửa đỏ rực trong đáy mắt hắn, cô theo bản năng muốn chạy trốn.

“Anh Mặc, chúng ta còn chưa lấy nhau, tôi tạm thời sống ở đây không tiện, tôi nghĩ tôi vẫn nên về thì hơn!”

Không đợi hắn trả lời, cô quay người đi thật nhanh về phía cửa lớn. Nhưng người đàn ông phía sau cô còn nhanh hơn, cô mới tới phòng khách, cổ tay đã bị hắn giữ lại.

Tiếp sau đó, thân hình mảnh mai của cô bị ném lên ghế sô pha. Cơ thể cao lớn của hắn như một tấm lưới lớn bọc lấy cô, cô sợ đến nỗi dùng chân đá hắn. Dường như đã đoán được cô sẽ chống cự, đôi chân dài của hắn dễ dàng chế ngự cô.

Ánh sáng chói lóa chiếu lên khuôn mặt đẹp như tượng tạc của hắn khiến cô không thể phủ nhận, người đàn ông như anh thật sự có sức hấp dẫn chí mạng đối với phái nữ.

Đôi đồng tử tối đen của hắn phản chiếu lại khuôn mặt xinh đẹp của cô khiến hắn hít thở không đều.

Trong tình thế nguy hiểm thế này, cô vừa hoảng sợ, vừa lúng túng. Cô không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn, nếu có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, thứ ba… Thỏa thuận cô nói với hắn ở trên xe chắc chắn cũng sẽ vô dụng.

Đôi mắt trong trẻo và kiên định của cô thể hiện thái độ không được xâm phạm và không nhượng bộ. Ánh mắt sâu thẳm của Mặc Trì Úy hết nhìn khuôn mặt nhỏ bé của cô lại nhìn đến chiếc cổ mảnh, xương quai xanh và khuôn ngực lộ ra một nửa tuyệt đẹp của cô.

Bàn tay hắn từ lướt lên trên. Đường Tâm Nhan cúi đầu nhìn thấy nơi hắn đặt tay mới biết nút áo của mình đã mở toang tự lúc nào rồi. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp.