Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 710: Chứng nhận ly hôn



Thấy con gái cứ nhìn chằm chăm bưu kiện nhưng lại không có ý mở ra, Liễu Nguyệt cảm thấy hơi kỳ quái.

“Tâm Nhan, có phải là hàng Trì Úy gửi tới không? Nó có nói khi nào thì về nước không?” Liễu Nguyệt cẩn thận hỏi.

Lại nghe thấy tên Mặc Trì Úy lần nữa, trái tim Đường Tâm Nhan như có một cơn đau nữa vậy.

“Có thể là đồ anh ấy gửi tới, mẹ, mẹ ra ngoài chăm sóc Tiểu Duệ trước đi, con muốn một mình mở nó.” Đường Tâm Nhan quay người, vẻ mặt khẩn cầu nhìn mẹ.

Đối diện với ánh mắt khẩn cầu của con gái, Liễu Nguyệt lại có cảm giác đau lòng đến kỳ lạ.

“Được, mẹ đi chăm sóc Duệ Nhân, có chuyện thì gọi mẹ nhé.”

Mãi cho tới khi mẹ đi ra khỏi tầm mắt của mình, Đường Tâm Nhan mới thầm thở phào một hơi, cô cẩn thận khóa cửa phòng lại, sau đó mới quay về trước bàn sách.

Tất cả đều có thể kết thúc rồi sao?

Đường Tâm Nhan hít sâu một hơi, cô cầm con dao lên, mở hàng ra, đúng như cô dự liệu, đơn ly hôn được đặt ở bên trong.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy đơn ly hôn, Đường Tâm Nhan vẫn cảm thấy trái tim mình dường như bị thứ gì đó hung hăng đâm vào vậy, cơn đau tới đột ngột như này khiến cô suýt chút nữa ngã xuống.

Phải tốn sức lắm Đường Tâm Nhan mới cầm được đơn ly hôn lên, lật giở tới trang cuối cùng.

Nhìn thấy chữ ký rõ ràng đầy đủ của Mặc Trì Úy, Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhịn không rơi nước mắt cuối cùng cũng không khống chế được mà rơi xuống.

Lần này, thật sự kết thúc rồi.

Không muốn để mẹ nhìn thấy sự đau khổ của mình, Đường Tâm Nhan cố ý lau nước mắt đi, sau đó mới đi ra khỏi phòng.

Liễu Nguyệt luôn đứng ở cửa, thật ra bà rất lo lắng cho con gái, vậy nên trên mặt bà tràn ngập sự lo âu.

Thấy Đường Tâm Nhan đi ra khỏi phòng, bà mới thở phào nhẹ nhõm.

“Sao thế? Có phải là quà Trì Úy gửi cho con không?”

Quà ư? Quả thật là một món quà lớn, chắc cả đời này cô chỉ nhận được một lần duy nhất.

“Là anh ấy gửi ạ.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.

“Tốt quá rồi, mẹ biết mà, hai bọn con bây giờ không có chuyện gì nữa, Tâm Nhan, tin mẹ đi, có những lúc nam nữ ở bên nhau cần phải hiểu nhau.”

Liễu Nguyệt nhẹ giọng dặn dò con gái, hạnh phúc của con gái quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Đường Tâm Nhan gật đầu.

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ quản lý tốt cuộc sống của mình, bây giờ con có chuyện phải ra ngoài một lát, mẹ ở nhà giúp con chăm sóc Duệ Nhân nhé.”

Đường Tâm Nhan cầm túi xách lên, quay người rời khỏi nhà.

Cô rời khỏi nhà liền bắt thẳng xe, đi theo địa chỉ ghi trong bưu kiện, tới văn phòng luật sư.



Trì Chi Hành ở nước ngoài xa xôi, lần đầu tiên anh nhận được điện thoại của luật sư.

“Anh tư, cô ấy đã tới văn phòng luật sư rồi, chắc làm xong thủ tục rồi.” Trì Chi Hành khẽ khàng nói bên tai Mặc Trì Úy.

Trong đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy lướt qua tia đau khổ.

“Kệ cô ấy đi, dù sao tôi đã không xứng với cô ấy nữa rồi.” Nhìn chân phải của mình, sự đau thương trong mắt Mặc Trì Úy khiến Trì Chi Hành ở bên cạnh vô cùng lo lắng.

“Anh tư, anh đừng từ bỏ, chúng ta có thể tới nước khác điều trị, em tin sớm muộn cũng sẽ có một ngày chân anh sẽ tốt lên thôi.”

Trì Chi Hành vội vàng an ủi.

“Tốt?” Nụ cười đau khổ lan tràn tới đôi môi của Mặc Trì Úy: “Sao có thể tốt được? Nhiều bác sĩ chẩn đoán như vậy đã là án tử hình rồi, bất kể tôi cố gắng thế nào cuối cùng cũng đều không thể thay đổi được, tôi là kẻ tàn phế là sự thật, vậy nên một kẻ tàn phế như tôi không thể cho cô ấy hạnh phúc nữa rồi, nếu không thì sao tôi có thể gửi đơn ly hôn cho cô ấy được?”

Mặc Trì Úy đau khổ nói.

Khi anh bị mấy vị chuyên gia đồng thời tuyên bố, cả đời này anh không thể nào đứng dậy được nữa, anh đã quyết định rồi.

Ở bên cạnh anh, Đường Tâm Nhan sẽ trở thành mục tiêu của kẻ thù của anh, mà một kẻ tàn phế như anh sao có thể đủ năng lực bảo vệ mẹ con bọn họ được?

So với cuộc sống đau khổ khi ở bên cạnh anh, với cuộc sống tự chăm sóc cho mình, anh chỉ có thể đau khổ lựa chọn từ bỏ.

“Anh tư, anh không thể từ bỏ được, nếu như ngay cả bản thân anh cũng bỏ cuộc, bọn em sao có thể giúp anh được?” Quen biết anh tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Trì Chi Hành nhìn thấy anh yếu đuối như vậy, dường như đã mất đi tất cả động lực vậy.

“Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn yên tĩnh một chút, kêu luật sư làm theo sự dặn dò của tôi đi, hoàn thành xong thủ tục ly hôn.”

Trì Chi Hành thở dài một hơi, quay người rời khỏi phòng bệnh.

Bà xã, đừng hận anh… anh không còn cách nào khác, kẻ địch ở trong bóng tối đã ra tay rồi, ngoại trừ buông tay, anh không còn lựa chọn khác.

Mặc Trì Úy ngồi dựa vào đầu giường, trong đôi mắt đen láy lướt qua ánh sáng khác thường.

Bản thân đến văn phòng luật sư không quá nửa tiếng, hai bản đơn ly hôn đã được đặt trước mặt mình.

Người khác làm thủ tục ly hôn cũng nhanh như vậy sao? Hay là Mặc Trì Úy sớm đã sắp xếp với luật sư xong rồi, nhất định phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ với mình, vậy nên anh mới làm nhanh như vậy?

“Bà Mặc, bà… không sao chứ?” Nhìn thấy Đường Tâm Nhan vẫn luôn nhìn chằm chằm đơn ly hôn trước mặt, luật sư không biết phải làm sao.

Sự đau khổ hiện rõ trên mặt Đường Tâm Nhan.

“Bà Mặc?” Đường Tâm Nhan cầm một bản đơn ly hôn trước mặt lên: “Từ giờ trở đi, xin đừng gọi tôi là bà Mặc, tôi tên Đường Tâm Nhan, đừng bởi vì thân phận bà Mặc này mà ảnh hưởng tới thân phận của tôi.”

Nói xong câu này, Đường Tâm Nhan cất đơn ly hôn vào trong túi.

“Cảm ơn anh trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã hoàn thành xong thủ tục ly hôn của tôi, cũng cảm ơn anh đã giúp tôi nhanh chóng trở về cuộc sống độc thân tuyệt vời, cảm ơn.”

Nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan rời đi, luật sư lập tức gọi điện cho Trì Chi Hành.

“Làm xong rồi?” Nhận được điện thoại của luật sư, Trì Chi Hành vẫn luôn đứng ở cửa phòng bệnh lập tức hỏi, cậu tahơi kỳ vọng, trong quá trình làm đơn ly hôn xảy ra vấn đề gì đó, như vậy anh tư và Tâm Nhan không thể ly hôn nữa rồi.

“Đã làm xong mọi thủ tục rồi, bây giờ trên mặt pháp lý, tổng giám đốc Mặc và cô Đường không còn có bất cứ quan hệ gì nữa.” Lời của luật sư giống như xô nước lạnh, thiêu tắt mọi hy vọng của Trì Chi Hành.

“Được, tôi biết rồi.”

Tắt điện thoại, Trì Chi Hành nhẹ nhàng đẩy cửa phòng bệnh ra.

Nhìn Mặc Trì Úy nằm trên giường, mặt không có chút biểu cảm nào, cậu ta vô cùng lo lắng.

“Tôi không sao, thủ tục ly hôn xong rồi chứ?’ Mặc Trì Úy thấy Trì Chi Hành đi vào thì liền mở miệng hỏi. . Truyện Ngôn Tình

Từ trước tới giờ Trì Chi Hành không biết thì ra có những lúc bắt đầu lại rất khó, thế nhưng dưới ánh mắt sắc bén của Mặc Trì Úy, cậu ta vẫn bất lực làm ra động tác này.

Trì Chi Hành hít sâu một hơi.

“Kêu luật sư gửi đơn ly hôn cho tôi, ngoài ra, nói với Giản Thành, chuyện của công ty từ giờ về sau tôi sẽ hoàn toàn chủ trì từ xa hết.”

Mặc Trì Úy dặn dò.