Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái

Chương 717: Anh ta không phải gu của mình



Từ sau khi quen biết Trình Tử Thanh thì cơ hội hai người gặp nhau cũng nhiều hơn rất nhiều, Đường Tâm Nhan rất ít khi ra khỏi cửa, nhưng mỗi khi ra ngoài thì chắc chắn sẽ gặp được anh ta.

Khi Đường Tâm Nhan ra ngoài đổ rác lại gặp phải Trình Tử Thanh đang từ bên ngoài về.

“Bác gái đã đỡ hơn chưa?”

Trình Tử Thanh đi lên trước, trên mặt tràn đầy ý cười hỏi cô.

“Đã đỡ hơn nhiều rồi, anh đây là…” Trong tay Trình Tử Thanh đang xách một cái túi đầy rau xanh, Đường Tâm Nhan cảm thấy có hơi bất ngờ.

Trình Tử Thanh bất lực thở dài một hơi.

“Vì công việc nên tôi đã một ngày không ăn gì rồi, nhưng lại không muốn ra ngoài ăn nên mua một chút rau xanh, chỉ là…”

Trên mặt Trình Tử Thanh lộ ra vẻ lúng túng: “Chỉ là tài nghệ nấu nướng của tôi thật sự có hạn, cũng không biết có thể làm được tới trình độ nào, có lẽ tối nay tôi phải chịu cảnh bụng đói rồi.”

Trình Tử Thanh nói, trong mắt lộ ra vẻ ưu thương.

Đường Tâm Nhan ngẫm nghĩ một lát.

“Đến nhà tôi ăn đi, vừa lúc mẹ tôi đang nấu bữa tối, nếu anh không ngại thì có thể cùng nhau ăn, coi như để tôi cảm ơn anh vì đã giúp tôi đưa mẹ đến bệnh viện.”

Đường Tâm Nhan mời.

“Được sao? Có quấy rầy đến cô không?” Trình Tử Thanh hỏi cực kỳ cẩn thận nhưng chỉ có anh ta hiểu rõ, chút lo lắng trong lòng mình là vì sợ Đường Tâm Nhan sẽ hối hận vì những lời vừa nói.

“Không quấy rầy đâu, mẹ tôi cũng là một người hiếu khách, đi thôi.”

Đường Tâm Nhan dẫn theo Trình Tử Thanh về nhà.

Nhìn thấy Trình Tử Thanh, Liễu Nguyệt cũng cực kỳ nhiệt tình, vì dù sao lần trước anh ta cũng đã từng giúp mình.

“Chỉ là mấy món nhà làm bình thường, anh cứ ăn tự nhiên đi.”

Đường Tâm Nhan dẫn Trình Tử Thanh vào phòng bếp cười nói.

“Tôi thích nhất là món nhà làm, tay nghề của bác gái chắn chắn rất tốt.”

Trên mặt Trình Tử Thanh tràn đầy vui vẻ, trong sự nhiệt tình mời gọi của Liễu Nguyệt liền cầm đũa lên.



Chuyện Đường Tâm Nhan chung sống cực kỳ hòa hợp với hàng xóm rất nhanh liền bị Mặc Trì Uý biết được, khi anh nhìn thấy người ở bên cạnh Đường Tâm Nhan lại là Trình Tử Thanh thì sắc mặt liền lập tức thay đổi.

“Anh tư, anh xác định Trình Tử Thành này chính là hắn?”

Trì Chi Hành cẩn thận hỏi.

Hai tay Mặc Trì Uý dùng sức nắm chặt vào nhau khiến gân xanh trên tay gồ lên.

“Cho dù hắn hóa thành tro tôi cũng nhận ra được, chỉ là lần này hắn phẫu thuật thẩm mỹ không cao siêu cho lắm, vẫn để lại một số dấu vết.”

Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia của Mặc Trì Uý xẹt qua một tia tàn nhẫn.

“Anh tư, anh và hắn… rốt cuộc có ân oán gì?”

Tuy biết cậu ta có biết đến người Trình Tử Thanh này, cũng biết giữa anh ta và anh tư có thù hận, vì dù sao cùng từng trải qua vài lần Trình Tử Thanh phái sát thủ tới giết anh tư, nhưng đối việc ân oán thật sự giữa bọn họ là gì thì Trì Chi Hành vẫn luôn không rõ.

“Anh ta có một người phụ nữ từng bò lên giường tôi nhưng lại bị tôi trực tiếp ném ra ngoài, cô ta vì nhục nhã mà tự sát nên Trình Tử Thanh đem món nợ này tính lên đầu tôi.”

Mặc Trì Uý nói ra ân oán giữa mình và Trình Tử Thành cho Trì Chi Hành nghe.

Trì Chi Hành hiểu rõ trong lòng.

“Chi Hành, nói tin tức tôi về nước cho người phụ nữ của cậu.”

Mặc Trì Uý mở miệng nói.

Trì Chi Hành gật đầu, ngay tối đó liền lập tức đem tin tức Mặc Trì Uý về nước nói cho người phụ nữ của mình.

“Đừng có ở trước mặt em nhắc đến người anh tư bản chất cặn bã của anh nữa, còn có, chị em tốt của em rời khỏi tên đàn ông cặn bã kia rồi thì vẫn không rớt giá. Bây giờ bên cạnh còn có một anh hàng xóm đẹp trai nhiều tiền, dịu dàng tốt bụng làm bạn, anh tư của anh đã triệt để ra rìa rồi.”

Trên mặt Cố Nhiễm Nhiễm tràn đầy châm chọc.

Nghe được lời châm chọc của người phụ nữ nhà mình, trên mặt Trì Chi Hành tràn đầy bất lực, ai bảo cô gái nhà mình không biết được ẩn tình bên trong chứ?

“Em và Tâm Nhan đã hẹn sẽ đi dạo phố, sau này đừng nhắc tới người này trước mặt em nữa.”

Cố Nhiễm Nhiễm nói xong câu này liền cầm túi lên rời khỏi nhà.

Cô ấy rất nhanh liền đến trước trung tâm mua sắm đã hẹn trước với Đường Tâm Nhan.

“Thế nào? Hai ngày gần đây có phải đang gió xuân phơi phới, diễm phúc không cạn không?”

Cố Nhiễm Nhiễm đùa giỡn, trong giọng nói ngọt ngào chưa đầy vẻ trêu ghẹo.

“Không được nói bậy, anh ấy chỉ là hàng xóm thôi.”

Đối với lời trêu chọc của chị em tốt, Đường Tâm Nhan liền vội vàng giải thích, tuy Trình Tử Thanh rất ưu tú, cũng rất dịu dàng, nhưng anh ta… không phải gu của cô.

“Hàng xóm tốt cũng có thể biến thành bạn trai tốt mà, Tâm Nhan, tớ rất mong chờ cậu bắt đầu mùa xuân thứ hai của mình đó.”

Mùa xuân thứ hai? Trên mặt Đường Tâm Nhan tràn đầy bất lực, sao cô lại có suy nghĩ như vậy được?

“Đúng rồi, anh ta về rồi.”

Tuy không muốn nhắc đến Mặc Trì Uý, nhưng sau khi Cố Nhiễm Nhiễm nghĩ kỹ thì vẫn đem chuyện này nói cho Đường Tâm Nhan biết.

Anh ấy về rồi? Không cần ở lại Mỹ chăm sóc cho Mạnh Bạch Chỉ nữa?

Hay là thân thể của Mạnh Bạch Chỉ đã được khống chế, có lẽ không bao lâu nữa mình liền có thể nghe được tin tức bọn họ kết hôn?

“Tớ và anh ấy đã ly hôn rồi, vậy nên anh ấy có về hay không đều không liên quan đến tớ nữa.”

Đường Tâm Nhan nhàn nhạt nói.

Thấy dáng vẻ giả vờ bình tĩnh của cô, Cố Nhiễm Nhiễm liền bất lực thở dài.

Bởi vì biết tin Mặc Trì Uý trở về nên ngay cả tâm trạng dạo phố của Đường Tâm Nhan cũng bị ảnh hưởng.

“Chúng ta đi uống cà phê đi.”

Thấy Đường Tâm Nhan không có tâm trạng dạo phố, Cố Nhiễm Nhiễm liền đề nghị.

“Được, đi uống cà phê.”

Hai người nhanh chóng đến quán cà phê.

Đường Tâm Nhan trước nay không thích uống cà phê đắng nay lại phá lệ gọi một ly cà phê đắng.

“Có muốn ăn bánh kem không?” Cố Nhiễm Nhiễm nhẹ giọng hỏi, nhìn Đường Tâm Nhan cứ như đã mất hết mọi sắc thái trước mặt, cô ấy có hơi hối hận, hối hận vì đã nói cho cô biết tin tức Mặc Trì Uý về nước.

“Không cần, tớ không sao, cậu đừng lo, chẳng qua tớ muốn về nhà, mẹ một mình chăm con tớ có hơi không yên tâm.” Không đợi Cố Nhiễm Nhiễm có phản ứng gì, Đường Tâm Nhan đã nhanh chóng rời khỏi tiệm cà phê.

Lúc Cố Nhiễm Nhiễm thanh toán xong rồi chạy ra khỏi tiệm cà phê thì chỉ bắt kịp cảnh tượng Đường Tâm Nhan ngồi vào xe taxi rời đi.

“Tài xế, làm ơn lái xanh một chút.”

Đường Tâm Nhan không biết phải làm gì để khiến tâm trạng ổn định lại, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà.

Dưới sự thúc giục của cô, tài xế tăng nhanh tốc độ, không tới hai mươi phút liền về đến nhà trọ.

Đường Tâm Nhan nhanh chóng xuống xe, nhưng khi đi đến cửa nhà trọ cô lại nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc.

Tại sao xe của Mặc Trì Uý lại dừng dưới lầu nhà mình? Anh… anh ở bên trong?

“Cô Đường, cậu chủ ở trong xe, cậu ấy có chuyện muốn nói với cô.” Hai người đàn ông đi đến trước mặt Đường Tâm Nhan cung kính nói.

Anh quả nhiên đang ở trong xe.

“Xin lỗi, tôi và cậu chủ nhà anh đã ly hôn rồi vậy nên tôi không cần thiết phải gặp anh ấy nữa.” Nói xong câu này Đường Tâm Nhan liền trực tiếp đi về hướng cổng nhà trọ.

Nhưng chỉ mới đi được mấy bước đã bị hai người đàn ông đó ngăn lại.

“Hai người muốn làm gì?” Đối mặt với sự ngăn cản của hai người đàn ông, Đường Tâm Nhan lạnh giọng hỏi.

Trên mặt hai người đàn ông cũng tràn đầy vẻ bất lực.

“Lệnh của cậu chủ, chúng tôi bắt buộc phải làm theo, cô Đường, đi với chúng tôi đi.”