Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 129: Cuộc sống hoàn toàn mới



"A… a…"

"Tích Niên, nhanh lên, dùng sức!"

"Oa oa oa oa oa oa…"

"Sinh rồi."

Cô mồ hôi nhễ nhại, đứa bé cuối cùng cũng chào đời, bác sĩ cũng rời đi, chỉ có một mình Ly Tiêu ở bên cạnh Tích Niên, sau khi nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu, cô mới mở mắt ra, nhìn xung quanh rồi giơ tay lên…

Ly Tiêu ở bên cạnh nắm chặt tay cô: "Tích Niên, sao vậy?"

"Đứa, đứa bé đâu?"

"Yên tâm đi, đứa bé đang ở bên ngoài, đang được bế đấy. Nó rất khỏe."

“Em muốn nhìn con.” Tích Niên cố gắng ngồi dậy, vì sinh con tự nhiên nên khi sinh thì đau, nhưng sau khi sinh xong thì không còn đau nữa. Tuy không có sức nhưng suy nghĩ muốn được nhìn thấy đứa bé đã giúp cô kiên trì bò dậy.

“Chậm thôi.” Nhờ Ly Tiêu đỡ dậy, cô chậm rãi bước ra ngoài.

Từng chút di chuyển ra bên ngoài, trong lòng cô vui mừng khôn xiết, có thể nhìn thấy đứa bé, cô có con rồi.

Phòng khách.

Trên ghế sô pha, con của cô đang được một người đàn ông bế trên tay, là Ly Minh ư? Tích Niên híp mắt, khi cô nhìn rõ ràng, người ngồi trên ghế sô pha bế con của cô không phải là Ly Minh.

Anh mặc một chiếc áo gió, chiếc mặt nạ màu bạc che nửa khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra đôi môi mỏng, qua lớp mặt nạ có thể nhìn thấy đôi mắt mê hồn của anh.

“Đoan Nguyệt.” Cô gọi tên của người đàn ông kia.

Đoan Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tích Niên: "Chúc mừng cô."

"Hả…" Tích Niên hơi ngơ ngác, bởi vì Đoan Nguyệt chưa từng xuất hiện kể từ khi anh đưa cô tới nơi này từ nửa năm trước.

Cô vẫn nhớ rằng khi Đoan Nguyệt rời đi đã nói với cô rằng “nếu rảnh sẽ đến thăm cô”. Khi đó anh từng để lại một câu như vậy, nhưng chưa từng tới lần nào.

Mỗi ngày ở trong căn nhà kiểu Tây này, cô đều đợi anh đến đây. Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, sự chờ đợi như vậy trở nên mờ nhạt. Nhưng hôm nay, trong ngày trọng đại nhất của cuộc đời cô, anh lại bất ngờ đến.

"Không tới nhìn xem sao? Con của cô." Đoan Nguyệt bế đứa bé ung dung nói.

Tích Niên gật đầu, tách khỏi Ly Tiêu, không cần cô ấy đỡ nữa, một mình đi về phía Đoan Nguyệt, ánh mắt cô luôn nhìn vào đứa trẻ trong vòng tay anh, đó là con của cô: "Con… con trai hay con gái thế?"

“Con trai.” Đoan Nguyệt vừa ôm đứa trẻ vừa nói.

“Tôi… tôi muốn bế.” Cô khao khát vươn tay ra.

Đoan Nguyệt rất bình thản giao đứa trẻ cho cô, cô nóng lòng ôm lấy đứa trẻ vào lòng.

Tích Niên không nhịn được nở nụ cười, sinh mệnh nhỏ bé này thật sự được sinh ra từ trong cơ thể cô sao? Nhìn đứa bé nhắm mắt ngủ yên, cô không kìm được nước mắt. Mình đã làm mẹ rồi…

“Cô nhóc xấu xa, này này này, đừng khóc nữa.” Ly Minh không biết từ đâu chui ra, đưa một chiếc khăn giấy cho cô.

“Tôi… tôi không nhịn được mà.” Tích Niên vừa khóc vừa cười vừa khịt mũi, cô không thể diễn tả được cảm giác trong lòng lúc này, bế đứa bé này, cô muốn cứ ôm và ôm mãi như thế này.

"Anh Nguyệt, anh nghĩ xem phải làm sao đây? Cô nhóc xấu xa vừa khóc vừa cười." Ly Minh nhìn Đoan Nguyệt nhún vai bất lực.

Dưới lớp mặt nạ, Đoan Nguyệt vẫn không có biểu cảm gì, anh đưa tay lấy khăn giấy trên tay Ly Minh lau nước mắt trên má cô: "Từ bây giờ trở đi mới là một khởi đầu mới."

Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau khuôn mặt cô, động tác rất dịu dàng. Bế đứa bé, Tích Niên nâng mắt lên, dưới lớp mặt nạ màu bạc, cô không nhìn ra được biểu cảm của anh, nhìn vào đôi mắt màu hổ phách, cô càng không phát hiện được bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào của anh: “Hả?” Cô khẽ hừ một tiếng, sao lại nói là từ bây giờ mới là khởi đầu mới?

Thu khăn giấy lại, khóe miệng Đoan Nguyệt hơi cong lên, như có một tia mong đợi nào đó vậy: "Bắt đầu thay đổi đi, Cố Tích Niên."

"Thay đổi? Tôi sao?"

“Trở nên mạnh mẽ hơn.” Môi Đoan Nguyệt cong lên, đôi mắt màu hổ phách lại hiện lên ý sâu xa.

Nhìn vào đôi mắt dưới chiếc mặt nạ màu bạc, Tích Niên nhìn đến ngơ ngác: “Thật sự có thể thay đổi được sao?” Những ngày tháng mang thai là những ngày cô trải qua bình lặng nhất, không có cuộc sống xô bồ, không có bóng tối, chỉ có mong đợi về cuộc sống mới. Sự yên ổn đó khiến cô gần như quên mất mình phải thay đổi. Đôi khi cô nhìn lại chính mình, một người bình thường như mình thật sự có thể thay đổi sao? Thù của mình, hận của mình, còn có niềm tin, hy vọng, mong muôn của mình thực sự có thể trở thành sự thật sao?

Đoan Nguyệt giơ bàn tay to lớn lên, vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào trán cô, giữa hai lông mày của cô: "Tôi sẽ khiến cô phá kén hóa thành bướm."

Cô chăm chú nhìn anh, phá kén hóa thành bướm? Khi cô lựa chọn đi với anh, cô chỉ có niềm tin kiên định với anh, cho dù người đàn ông này bây giờ chỉ là người mà cô mới gặp có hai lần, nhưng lại đang thay đổi quỹ đạo của cuộc đời cô.

“Chờ đợi sự đau đớn ập đến đi!” Đoan Nguyệt thu ngón tay lại, xoay người bước ra ngoài.

“Đoan Nguyệt!" Tích Niên lập tức gọi anh lại, cô biết anh lại sắp rời đi rồi, vậy lần này rời đi lại là nửa năm sao?

Anh đưa mắt nhìn lại, đôi mắt màu hổ phách như có thể nhìn thấu lòng người: "Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau."

Tích Niên không nói gì cả, đã bị anh nhìn thấu rồi…

Đoan Nguyệt lại rời đi, không dừng lại, không quay đầu, lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của cô.

“Đừng nhìn nữa, người đã đi mất hút rồi!” Tay của Ly Minh quơ trước mắt cô.

“Anh ấy đi đâu vậy?” Tích Niên phản ứng hỏi.

"Cô quan tâm anh Nguyệt đi đâu làm gì! Co nhóc xấu xa, thay vì lo lắng cho người khác, cô nên lo lắng cho chính mình đi. Đau đớn sắp ập đến…"

“Phải rồi, câu này có nghĩa là gì?” Cô nghiêng đầu.

“Là cô nhờ anh Nguyệt giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn đúng không?” Ly Minh hỏi.

“Ừ.” Gật đầu một cách nghiêm túc, mang theo quyết tâm của cô, khí thế mạnh mẽ như cho dù phía trước là núi đao hay là biển lửa thì cô cũng phải xông lên.

"Đừng nghiêm túc như vậy, cô nhóc xấu xa, đến lúc đó cô sẽ đau khổ đến mức cầu xin được chết."

"Tôi không sợ."

"Oa oa oa oa..." Bé con trong tay cô bật khóc, cũng phá vỡ chủ đề nặng nề của họ.

Ly Tiêu đi tới vỗ vai Tích Niên: "Chuyện sau này thì sau này hãy nói, Tích Niên, tiếp theo đây em phải chăm sóc cơ thể mình thật tốt, thời gian ở cữ không thể quá qua loa được."

“Vâng.” Cô gật đầu, bé cưng trong tay đã được Ly Tiêu bế qua, vốn muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng bụng dưới lại bắt đầu đau nhức, là vì cô đi lại và đứng quá lâu rồi sao?

“Sao vậy?” Ly Tiêu bế bé cưng hỏi.

"Có lẽ em đã đứng quá lâu, hình như không thể đi được nữa rồi." Cô bất lực nói.

“Thật phiền phức, lên đi!” Ly Minh đi tới trước mặt Tích Niên, quay lưng lại, nhẹ nhàng cúi xuống, hai tay đặt trên đầu gối.

Nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng lớn trước mặt, Tích Niên sững sờ.

Ly Minh quay đầu lại nói: "Ngơ ra đấy làm gì? Mau lên đi!" Vừa nói, cậu ta trực tiếp đưa tay ra sau lưng, cõng Tích Niên lên lưng.