Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 134: Sự tàn khốc của hiện thực



“Muốn gây sự sao?” Mấy nhân viên bảo vệ bắt Tích Niên lại, kéo cô ra bên ngoài, đẩy cô ra đường ngoài.

Cô không chịu nổi cơ thể nặng nề, ngã trên đất một lúc cũng không ngồi dậy được.

Nhân viên bảo vệ khịt mũi liếc nhìn cô nằm trên đất: “Mau cút đi, nếu không phải thấy cô là con gái, thì không dễ dàng bỏ qua cho cô vậy đâu! Đầu năm nay, thật sự dạng người nào cũng có, thế mà lại còn muốn giả làm thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cố thị chúng ta nữa chứ?”

Cô cào móc xuống dất, ngón tay đã bóng tróc, cũng không cách nào nén được đau xót trong lòng, nhìn công ty rộng lớn, cùng tên công ty đã thay đổi, lòng đau như dao đâm!

Mình có thể làm gì đây? Bố, con có thể làm gì cho bốđây? Tìm bố con làm không được, thậm chí đến Triệu Khiết Vũ cũng không gặp mặt được. Đứng trước công ty của bố, con còn có thể đoạt lại tất cả những gì thuộc về chúng ta không!

Triệu Khiết Vũ!

Cô hận tới nghiên răng, cho dù có chết, cô cũng phải đổi lại tấm biển công ty nhà họ Cố, đây là công ty của bố, đây là công ty thuộc về nhà họ Cố bọn họ. Tất cả cô sẽ đoạt về hết!

“Cô còn định nằm đây đến bao giờ nữa?” Đằng xa vang lên giọng nói quen thuộc.

Tích Niên quay đầu lại: “Sao anh lại đến đây?” Cô vội chống người đứng dậy.

Đoan Nguyệt đi tới, thấy bụi đất trên người cô, lấy khăn tay ra đưa cho cô: “Đi thôi! Nên trở về khách sạn rồi.”

“Anh không hỏi tôi gì sao?” Tích Niên nói.

Anh ta cười nhạt: “Còn phải hỏi gì nữa sao? Đây là kết cục của kẻ yếu.” Anh ta giống như đã biết hết chuyện này từ trước.

“Tôi muốn giành lại tất cả những gì thuộc về tôi, tôi muốn tìm lại bố tôi, Đoan Nguyệt, tôi muốn…” Tiếp tục thay đổi, tôi không còn mơ hồ nữa, tôi muốn trở nên mạnh hơn.

“Hừ…” Ngón trỏ của anh đặt trên môi cô.

Cô còn chưa nói hết câu, ngơ ngác nhìn anh: “Hả?”

“Tối ngày mai, có một vũ hội, tôi nghĩ cô sẽ rất thích.” Anh ta bình thản nói.

Tích Niên không biết tại sao Đoan Nguyệt không để cô nói tiếp, có lẽ đối với Đoan Nguyệt, anh ta đã biết trước cô muốn nói gì rồi.

Ngoan ngoãn trở về khách sạn cùng Đoan Nguyệt, cho dù anh từng nói, ba ngày này cô tự do, nhưng cho dù là tự do, cô cũng không có nơi nào

Để đi.

Hồi ức chỉ toàn là đau khổ bất tận, cô thà rằng ở trong khách sạn. Lãng phí thời gian, đỡ phải ra ngoài đường phố tấp nập, lại không biết đi đâu về đâu.

Rõ ràng là nơi thân quen, rõ ràng là nói cô sinh ra và lớn lên, nhưng lại trở thành chốn xa lạ. Ngày hôm sau Đoan Nguyệt cũng không quản cô, nhưng cô ban ngày cũng không biết đi đâu, đành ngây người trong khách sạn xem ti vi.

Tới chập tối.

“Cốc cốc cốc”

Cố nhảy xuống giường tới mở cửa, vừa mới mở cửa, một đống vải vóc ập vào đầu cô, cô gỡ chỗ đồ phủ trên người ra, hạ mắt nhìn, là một bộ trang phục dạ hội.

Mà Đoan Nguyệt mặc âu phục đứng trước mặt cô, mặt nạ màu bạc trên mặt không hề lệch lạc chút nào, giống như anh ta vốn nên mang mặt nạ này vậy.

“Thay đồ, tôi chờ cô ở bên ngoài.” Đoan Nguyệt nói xong, xoay đầu đi luôn.”

Thiển Tịch ôm váy đầu ngoái ra cửa, nhìn bóng lưng đi xa cô trên hành lang: “Lạnh lùng quá vậy!” Cô tưởng Hạ Ngôn đã là người lạnh lùng nhất mà cô gặp, nhưng Đoan Nguyệt… là cái lạnh của sự bình thản, nghiêm khắc mà nói là có hơi vô tình, giống chẳng màng thế sự, nhưng cái gì cũng biết, chuyện gì cũng không thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.

Nếu như so sánh, Đoan Nguyệt và Hạ Ngôn…

Hầy… Tích Niêm trầm mặc, không thể so sánh hai người này, mặc dù đều có hơi lạnh lùng, nhưng hai người này rõ ràng là tính cách lạnh khác nhau. Cái lạnh của Hạ Ngôn, càng thấu xương hơn, giống như ngấm sâu vào xương tuỷ vậy, sắc bén! Mà Đoan Nguyệt, lại như cơn gió mát lạnh. Là sự bình tĩnh, nhưng đừng có co thường sự bình lặng này, một khi gió nổi lên thì rất đáng sợ.

Thay đồ xong, điểm tô thêm trang sức, trên cánh tay, phần da lộ ra, cô dùng phấn cố gắng che phủ. Nhớ tới ngày đó ở bên ngoài công ty, Đoan Nguyệt từng nói, muốn tham gia một buổi dạ hội, chắc là hôm nay rồi.

Chiếc váy màu tím, vừa qua mắt cá chân, độ dài phù hợp chất liệu là tơ bóng nhắn, phô bày đường cong cơ thể. Tóc búi đơn giản bằng một cây trâm, cài ở một bên, vì là tiện tay búi lên, nên còn vương vài sợi tóc ra ngoài.

Từ cái lần Ly Minh đốt tóc của cô, sau khi cắt tóc ngắn thoải mái, giờ tóc của cô đã dài hơn nhiều, thả ra vừa vặn chạm tới bả vai. Búi lên cũng tiện.

Bộ lễ phục này hở vai, lộ ra bả vai, bởi vì rất gầy, xương quai xanh của cô hiện ra cực kỳ gợi cảm. Chiếc váy này sao lại vừa người đến thế? Là do Đoan Nguyệt chuẩn bị sao? Kỳ lạ? Sao anh ta biết số đo của cô? Nghĩ tới lại thấy hơi buồn bực, giống như hết thảy bản thân đều bị người ta nhìn thấu.

Rất nhiều khi, rõ ràng Đoan Nguyệt là một người ngoài cuộc, nhưng anh ta so với người trong cuộc hiểu biết còn nhiều hơn. Tôi không biết anh ta làm cách nào mà biết nhiều chuyện tới vậy, cũng tìm không ra đáp án trên người anh, anh ta giống như một câu đố khó giải đáp.

Ngoài cửa khách sạn, một xe sang trọng đỗ ở đó, mà Đoan Nguyệt đang ngồi ở vị trí lái xe, anh nghiêng qua nhìn: “Lên xe.”

Từ khách sạn đi xe tới một nơi xa hoa, đây là vũ hội kiểu tiệc tối, khách mời, ai ai cũng có vẻ là người rất có địa vị.

Tích Niên liếc nhìn Đoan Nguyệt đứng cạnh, có thể tới tham gia buổi vũ hội thế này, thân phận của Đoan Nguyệt, thật sự khó mà đánh giá. Bởi vì chủ đề của vũ hội, giờ còn trend đeo mặt nạ. Tuỳ ý khách mời có đeo hay không.

Cô cũng hứng thú nhất thời đeo một chiếc mặt nạ màu vàng lên, xoay đầu nhìn Đoan Nguyệt, cười nói: “Trông chúng ta như cặp đôi vàng bạc ấy nhỉ?”

Đôi mắt màu hổ phách vô tình: “Cô tự chơi đi, nhưng không được ra khỏi khu vực vũ hội.”

“Được…” Cô gật đầu.

Đoan Nguyệt đi tới một đầu khác của vũ hội, cô đành phải dạo quanh trong vũ hội, mặc dù nơi này có nhiều người tai to mặt lớn, cô đều biết là ai. Nhưng lại không quen.

Di chuyển quanh bàn tiệc đứng, một mình ăn đồ ngọt ở trên bàn, cũng không biết Đoan Nguyệt đưa cô tới đây làm gì? Tới xã giao sao? Đến để khiêu vũ? Không giống lắm, nói không chừng, có khi lại bỏ lại cô ở đây một mình mất.

Chẳng nhẽ đưa cô ra ngoài chơi sao?

Ngắm người khác khiêu vũ sao?

Tích Niên nhìn sang bên kia sàn nhảy, dưới nhạc đệm của dàn nhạc, không ít người khiêu vũ ở giữa sàn nhảy, Tích Niên vừa ăn vừa đưa mắt quan sát mọi người trong vũ hội.

Đúng lúc này, ánh mắt của cô chợt dừng lại trên người một chàng trai, anh ta đang đi từ ngoài cửa vào, đi về phía của cô…

Tay không khỏi run lên, bánh ngọt cũng chẳng giữ nổi mà rơi xuống đất, thấy người kia đi từ xa tới, thần kinh cô trở nên căng chặt.