Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 179: Tách ra



Tích Niên cũng cứng ngắc cười một tiếng: “Đúng thế! Ngay cả núi lở cũng có thể gặp được!” Chung quanh đang rung động, tiếng nói của cô cũng đang run theo, là vì đất đá đang lăn xuống trên đỉnh núi, hơn nữa còn đến ngay chỗ của bọ họ.

“Đi.”

Hai người lập tức chạy xuống núi, đất đá cuồn cuộn lăn từ trên núi xuống giống như đang truy đuổi hai người này. Tốc độ càng lúc càng nhanh, mắt thấy sắp đuổi kịp hai người.

Hơi dừng bước, quay ra sau nhìn một cái! Cho dù sắc trời vẫn chưa sáng nhưng lại có thể hoàn toàn nhìn thấy đất đá đang lăn xuống kia!

“Đi mau, Hạ Ngôn.” Tích Niên kéo anh một cái.

Thứ đang hướng thẳng về bọn họ chính là một tảng đá lớn, nếu như bị tảng đá kia áp đảo, hai người bọn họ cũng có thể biến thành thịt chiên.

Lúc này…

Hạ Ngôn chợt đẩy Tích Niên cái, đẩy thẳng cô lui tới những chỗ khác: “Đi mau!”

“Hạ Ngôn!” Cô hô lớn, chỉ thấy hòn đá dẫn đầu đang tiến thẳng về phía Hạ Ngôn.

Cô vừa mới chuyển bước: “A ôi…” Dường như cô đạp hụt thứ gì đó, cả người dường như biến thành đất đá cuồn cuộn kia, lăn thằng xuống dưới.

Không biết mình đã lăn xuống chỗ này, đầu và cơ thể vẫn luôn không ngừng đập vào thứ gì đó, một chút đập đầu, một chút đụng chạm, cảm giác đau đớn càng lúc càng tê dại, lăn lộn khiến cô hoàn toàn không thể làm động tác khác.

Đầu óc trở nên hôn mê, cô không mở mắt ra được, cô hôn mê bất tỉnh trong sự đua đớn…

Dường như xương cốt toàn thân đều bị phá hỏng, đau đớn không ngừng quậy phá trong cơ thể cô, cho dù ngất xỉu cũng đau đớn lạ thường.

Không biết bao lâu sau.

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua lá cây rậm rạp, rộn ràng chiếu lên người cô, đâm vào mí mắt cô. Cô cảm nhận được dườnhg như có thứ gì đó đang lay động cô?

Là núi vẫn còn đang chuyển động sao?

“Này, Cố Tích Niên! Này!”

Bên tai vang lên tiếng nói, là ai đang gọi tên cô? Là mơ và ảo giác của cô sao? Thế nhưng việc lay động lại chân thật như thế.

“Này, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!”

Dường như thật sự có người đang nói chuyện.

Tích Niên mở mắt một chút, mí mắt có chút đau đớn, nhưng vẫn cố gắng mở ra, một hình ảnh mơ hồ.

Giọi vào mắt cô.

Vẫn nhìn chằm chằm, đầu cô có chút hoảng hốt, suy nghĩ dần dần trở nên rõ ràng, lại từ từ, tầm mắt cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Dưới ánh mặt trời, đó là một mái tóc màu hạt dẻ, bên dưới lông mày rậm chính là một đôi mắt đào hoa quyến rũ, song mũi cao, anh ta nhìn một cái đã khiến lòng người rung động. Đôi môi hấp dẫn, mang theo vẻ tuỳ ý và lười biếng, da màu đồng, khiến anh ta trông càng chững chạc và trưởng thành.

“Anh Cung.” Khàn khàn gọi tên anh ta, lúc này ngay cả nói chuyện cũng có chút khó khăn, cổ họng khô dính đau đớn.

“Cuối cùng cô cũng tỉnh.

Tích Niên chống người ngồi dậy: “Sao anh lại ở đây? Tôi đang ở đâu?” Vừa nói, đưa mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, đây là đang ở dưới chân núi sao?

Cung Nhược Hàn ngồi xổm xuống bên cạnh tảng đá lớn: “Đây là giữa sườn núi gần dưới chân núi, tối hôm qua ngọn núi này bị lở bởi vì bão táp. Tôi tìm thấy cô.”

“À…” Mặc dù chỉ có một bên xảy ra núi lở, tôi vẫn luôn ở bên kia. Thế nên không sao, trái lại là cô, sao dáng vẻ lại chật vật, ngay cả quần áo cũng không có?” Cung Nhược Hàn nhíu mày, quan sát Cố Tích Niên từ trên xuống dưới, không nói đến việc cả người dính đầy bùn đấy, lại còn không thiếu máu ứ động và vết thương. Càng đáng để người khác chú ý chính là cô chỉ mặc một bộ đồ lót, thật sự khiến người khác chú ý.

Tích Niên theo bản năng bao bọc cơ thể mình: “Không có gì, tôi chỉ lăn từ trên núi xuống.”

“Thế cò quần áo đâu?”

“Chưa kịp cầm.” Cô bình thản nói.

“Mau dạy đi, không biết bên giờ Ngôn đang ở đâu. Có thể ở trong đống đổ nát kia không.” Cung Nhược Hàn vừa nói vừa đứng lên.

Những lời này nhắc nhở Tích Niên, chân mày cô nhíu chặt, nhớ tới đêm qua cô và anh cùng chạy ra kết quả lại bị anh đẩy ra, cắn răng nói: “Anh ta ở bên đống đổ nát kia.”

“Sao cô biết? Hai người đã gặp rồi?”

“Ừ.” Tích Niên gật đầu một cái: “Chúng tôi gặp nhau rất sớm, sau đó vì núi lở, đất đá lăn xuống nên tách nhau ra.”

Lúc Cung Nhược Hàn nghe thấy điều này, trong con ngươi thoáng qua vẻ khác thường: “Gặp… từ rất sớm?”

Cô gật đầu.

“Trước khi cởi quần áo?” Khoé miệng Cung Nhược Hàn cong một cái, tựa như đang muốn xem xét bên trong đã xày ra cái gì.

Tích Niên hiểu ý trong lời nói của Cung Nhược Hàn, nhưng cũng không hề nóng nảy, dáng vẻ bây giờ của cô đúng là sẽ khiến người khác nghi ngờ, nói: “Anh Cung, mong anh đừng suy nghĩ nhiều. Tôi và Hạ Ngôn không có gì.”

“Ha…” Sau một nụ cười châm biếm, anh ta đi tới bên cạnh cô, đưa tay ra: “Đứng lên đi, còn phải đi tìm Ngôn.”

Chật vật bò dây, lúc này cả người cô bủn rủn, đứng lên đều cảm thấy cả người không có sức, chỉ có thể đỡ thân cây bên cạnh, chật vật hoạt động gân cốt một chút.

Anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới: “Vóc người không tệ.”

“Cảm ơn.” Bình thản trả lời, cô không có bất kỳ thần thái nào, chỉ xem cái này như gió thoảng bên tai.

“Đi thôi.” Đôi mắt đào hoa hẹp dài, dừng lại mấy giây trên người cô rồi dời đi, đi về phía trước.

“Ừ.”

Tích Niên chậm rãi đi theo, cô nhặt một nhánh cây trên đất làm nạng, chật vật đi lên. Càng đi mới biết ngọn núi này khó khăn đáng sợ.

Dường như mỗi một bên núi đầu đình trệ, khắp nơi đều là đất đá đổ sụp xuống, khiến cho việc lên núi trở nên khó khăn, đừng nói chi bây giờ cả người cô còn đang bị thương.

Chật vật chống nhánh cây đi, cô đi tới lui ngừng một chút, thở dốc.

Cung Nhược Hàn đi ở phía trước cũng dừng bước, quay mắt nhìn về phía cô đang thở dốc: “Nếu cô không ổn, thế ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”

Tích Niên cố chấp lắc đầu một cái: “Không, tôi với anh cùng nhau tìm.”

“Cả người cô đều là vết thương, hoàn toàn không đi được đường núi này.”

“Không sao.” Cô kiên trì nói, tiếp tục chống nhánh cây leo lên, cho dù không mặc quần áo nhưng cả người nhanh chóng đều là mồ hôi. Đặc biệt là khi mồ hôi chảy qua vết thương, có cảm giác đau đớn, hai chân bởi vì bò quá lâu trên đường núi nên bắt đầu có chút run rẩy.

Đi khoảng chừng một giờ, vừa đi vừa gọi, nhưng không có ai đáp lại.

Nhìn thấy chỗ sụp đổ này không phải có hai người bọn họ là có thể đi hết, hơn nữa rất nhiều nơi đã bị chặn lại, hoàn toàn không có cách tiến về phía trước.

Trong ngọn núi lớn như thế, thậm chí còn không có cảm giác phương hướng.

“Anh Cung, sao anh lại không đi?”

Cung Nhược Hàn nhìn về phía xa: “Chúng ta xuống núi đi.”