Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 194: Cấp bậc đắt tiền rộng rãi



Phần áo vòng cung ưu mỹ khiến vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều không nhịn được siểt chặc, búi tóc màu đen kết hợp với lễ phục màu trắng như tuyết càng tăng thêm sức mạnh, quấn quanh đường cong hoàn mỹ. Những nếp gấp mỏng manh nơi gấu váy dài nhẹ nhàng dao động theo bước chân người đến, đôi giày cao gót màu đỏ tựa như có thể làm nổi bật ánh sáng phát ra bên dưới. Dưới ánh đèn choáng vàng phảng phất như đến từ thần tiên.

Mỗi một bước của cô ấy đều tựa như không giống với những người ở nơi này, mang theo vẻ quý tộc, là một sự sang trọng có thể nhìn thấy được.

Lông mi vô cùng dài khiến ánh mắt lộ ra sự mị hoặc, mỗi một ánh mắt đều mang theo sự quyến rũ hút hồn người, sống mũi vô cùng cao, đôi môi hiện lên sắc hồng khiến tim người khác đập thình thịch. Cô ấy chỉ trang điểm nhạt, thế nhưng đã đẹp tới mức không tả nổi.

“Ôi, ôi, ôi, cô gái xinh đẹp kia thuộc công ty nào thế? Công ty chúng ta sao?”

“Dường như thuộc tổ thư ký đấy.”

“Xem ra hoa khôi của công ty chúng ta, muốn thay hình đổi dạng, đổi người mới lần nữa nhé.”

“Cấo bậc rộng rãi đắt tiền, khiếm tốn xa hoa có nội hàm.” Người vừa nói là Trương Cảnh Nhi, lần nàyc người phụ nữ không kiềm chế được lại xúc động, ánh mắt trừng lớn.

Trương Cảnh Nhi ở bên cạnh nghe bọn họ nhỏ giọng bàn tán, hai tay siết chặc thành nắm đấm. Trong công ty này còn có người xinh đẹp hơn cô ta sao? Những người này lại đi xem người khác mà không đến xem cô ta? Là trong mắt có bệnh trĩ sao?

Trương Cảnh Nhi tức giận nghiêng đầu nhìn những người đó, là người mặc quần áo màu xanh da trời sao? Mặc dù dáng vẻ không tệ nhưng chẳng phải cũng như sau sao? Đợi một chút… người đứng bên cạnh người mặc quần áo màu xanh da trời…

“Cố Tích Niên?” Nghiến răng nghiến lợi thốt lên tên cô, đáng chết, lại làc Cố Tíc h Niên! Trương Cảnh Nhi không cam lòng dậm chân. Sao chuyện gì Cố Tích Niên cũng đối đầu với cô ta thế? Ngayh cả ở công ty cũng không quên cướp ngọn gió của cô ta! Sổ nợ này, một ngày nào đó cô ta sẽ sảng khoái trả lại hết!

Bên này, từ trước đến giờ Diệp Thanh cũng chưa từng được nhiều người nhìn chằm chằm như thế, kéo tay Cố Tích Niên một cái: “Tích Niên, sao em lại cảm thấy là lạ, dường như những người này đang hung hăng nhìn về phía này.

Diệp Thanh chỉ chú ý tới, người phụ nữ có chung hung tợn đang ngó chừng cô ta, trông như muốn nuốt chửng cô ta.

“Sao? Không liên quan, nếu người khác dùng ánh mắt như chó sói nhìn em, em hãy dùng ánh mắt sư tử nhìn lại.”

“Vâng.”

Tích Niên nhìn ngày kỷ niệm từ trên xuống dưới, mặc dù một tay cô ta bày kế nhưng cô ta chỉ phụ trách một cơ thể to lớn, rất nhiều chi tiết đều do người khác giải quyết. Không hổ là tập đoàn Ngải Âu, có thể làm bữa tiệc kỉ niệm nàu giống như một dạ tiệc xa hoa vậy.

“Ơ, đây không phải Cố Tích Niên sao?” Mấy người phụ nữ trang điểm loè loẹt đột nhiên đi tới.

Tích Niên nhìn một cái đã biết mấy người này chính là người của tổ thư ký.

Diệp Thanh theo bản năng muốn né tránh, tựa như bị đám người này ức hiếp quá nhiều nên trong lòng đâm ra lo sợ.

“Có chuyện gì không?” Tích Niên lại khẽ mỉm cười một cái.

“Không có gì, chỉ là tghaays cô cho nên tới chào hỏi một tiếng mà thôi.” Cô gái nào đó vừa nói, ánh mắt vừa rơi vào chiếc hoa tai hình con bướm dài của Tích Niên: “Ơ kìa, đây không phải mẫu mới năm nay sao? Nghe nói là bản giới hạn nữa!”

Tích Niên chỉ cười không nói.

Thế nhưng một chút như thế, mấy người phụ nữ kia lại lên tiếng bàn tán: “Tôi nghe nói, bản giới hạn này rất khó mua.”

“Một đôi bông tai, dường như hơn mười ngàn rồi! Ôi Tích Niên, cô mới tới công ty chúng tôi làm thư ký, sao có nhiều tiền để mua một đôi hoa tai như thế chứ?”

“Tôi thấy chắc hẳn là giả rồi!”

“Tôi cũng thấy thế, haizz, cuộc sống này chính là như thế, nếu không phải người có đẳng cấp cần gì phải tát vào mặt nhau như thế.”

Mấy người phụ nữ, cô một câu tôi một cô, thế nhưng từ đầu tới cuối, Tích Niên chưa lúc nào để lộ ánh mắt khác thường, vẫn mỉm cười như lúc đầu.

Diệp Thanh ở sau lưng có chút không vui, người không điếc cũng có thể nghe thấy đây là cố ý tìm lỗi, gốp một câu: “Mọi người đều là đồng nghiệp, mấy người cần gì phải vạch lá tìm sâu chứ?”

Câu nói này khiến đám người chú ý tới Diệp Thanh.

“Đây là ai thế? Dường như chưa từng gặp.

“Là người của công ty chúng ta sao?”

“Ồ, sao trông dáng vẻ có chút giống Diệp Đồng thế?” Vừa nói, đột nhiên mới nhớ ra, người đan mặc váy dài màu xanh da trời này là ai.

Diệp Thanh rụt người một cái: “Các người hoàn toàn không có chứng cứ nói đồ của Tích Niên là giả.”

“A! Xem ra đúng thật là Diệp Thanh rồi? Ha ha ha, đúng là phật dựa vào kim tièn, người dựa vào cách ăn mặc! Không ngờ ăn mặc đẹp lên thật sự thay đổi giống nhau!” Từng cô gái thổn thức.

“Diệp Thanh, cô thật sự cho rằng thay một bộ quần áo, trang điểm một chút là có thể quạ đen biến thành phượng hoàng sao?”

Trong lời nói của cô gái kia mang theo một chút ghen tị, việc dáng vẻ của Cố Tích Niên xuất sắc hơn bọn họ đã là chuyện không thể thay đổi. Cho nên chỉ có thể tìm lỗi ở những chỗ khác của bọn họ, điều này trái lại cũng tốt, bây giờ ngay cả Diệp Thanh vốn tầm thường cũng biến thành người không chút kiêng dè!

Diệp Thanh vùi đầu không nói gì thêm nữa, hai tay cô ta nắm lại, không ngừng đùa giỡn với ngón tay.

Tích Niên lạnh lùng nhìn hết tất cả, trong lòng thoáng cảm thấy khó chịu, cô đúng là rất đồng tinh với Diệp Thanh, từ tận đáy lòng cô gái này rất tốt, cũng có năng lực rất lợi hại, điều kiện gì cũng tốt hơn người khác, chỉ có thiếu can đảm mà thôi. Hơn nữa, bởi vì cô ta ra mặt giúp cô nên mới bị đám người nayhf nói.

Tích Niên nắm tay Diệp Thanh: “Rốt cuộc ai là quạ đen, ai là phượng hoàng, tôi nghĩ trong lòng các người hiểu hơn ai hết nhỉ? Chỉ có kẻ hề mới biết cách nói chuyện chua ngoa như thế, cũng không sợ sẽ hun đốt lễ kỉ niệm này sao?”

“Cô, Cố Tích Niên, cô có ý gì? Ý cô muốn nói, chúng tôi là quạ đen còn Diệp Thanh là Phượng Hoàng sao?”

Tích Niên có lý chẳng sợ hất trán, ánh mắt tà mị liếc nhìn cô ta một cái: “Lẽ nào cô dám nói… không phải sao? Sao?” Khoé miệng chợt hiện lên nụ cười khẽ!

“Diệp Thanh cũng chỉ là một Lương Tiểu Sửu mà thôi. Các chị em, mọi người nói có đúng không?”

“Đúng thế.”

“Đúng! Rõ ràng chỉ là một đám rác rưởi, Cố Tích Niên, dù cô có giúp cô ta thế nào, cũng không thể thay đổi được sự thật này! Cô ta nổi tiếng xấu xí trong tổ thứ ký của chúng ta đấy!”

Người hạ đẳng chính là người hạ đẳng, cho dù có cố gắng thế nào cũng sẽ không thể trở người thượng đẳng được, chỉ sống guống như một con kiến hôi mà thôi!”

Lời này rơi vào trong tai Cố Tích Niên là càng nghe càng tức giận, dường như sắp không thể kiềm được ngọn lửa trong lòng, khoá chặt người trước mặt.

Tay siết lại thành nắm đấm…

Diệp Thanh nắm chặt tay Tích Niên: “Tịch Niên, đừng giận, em quen rồi.”

Nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh một cái: “Diệp Thanh!”

“Diệp Thanh, xem như cô tự biết mình! Cố Tíchn Niên, cô vẫn nên ngừng một lúc đi!”

Mấy lời chói tai đến từng câu từng câu.

Sao cô có thể nhẫn nhịn nữa, hôm nay nếu không dăm nát mấy người này ra, thế thì viết ngược tên luôn: “Các người…” Vừa định nói.

“Sao? Đây là đang muốn làm gì? Mới vừa bắt đầu tiệc rượu đã muốn gây nên đại chiến sao?” Tiếng nói nhàn nhã, tuỳ tính xen vào giữa cuộc chiến này.