Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 202: Sự phẫn nộ của Tích Niên



Cô như một cơn gió nhanh chóng chạy ra khỏi phòng thay đồ, dựa vào lan can hành lang của lầu hai, liếc nhìn cảnh tượng náo nhiệt ở bên dưới: “Tổng giám đốc Hạ, lẽ nào anh muốn giết chết tôi ở trước mặt mọi người như vậy sao?”

Bé cưng chết tiệt này, đúng là phải tìm một nơi yên tĩnh để giải quyết cô mới được.

Tích Niên liếc nhìn anh một cái rồi vênh váo bước xuống lầu, điều này cũng quái lạ thật, rốt cuộc là ai đã gõ cửa ở bên ngoài nhỉ, thôi kệ quên đi, cô suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích, chỉ cần người ra được ngoài là đủ rồi.

Buổi lễ ở sảnh vẫn náo nhiệt như vừa rồi, ở đây ngoài các nhân viên của công ty ra, còn có rất nhiều nhân vật lớn đặc biệt đến ủng hộ vì thể diện của tập đoàn Ngải Âu.

Không nghi ngờ gì khi những nhân vật lớn này cũng nhanh chóng trở thành mục tiêu của phái nữ. Không cần biết người đó đã có gia đình hay chưa, lớn tuổi như thế nào, làm quen trước mới là ưu tiên hàng đầu.

Chẳng hạn như Cung Nhược Hàn… Một người đàn ông độc thân hoàng kim như vậy chắc chắn là mục tiêu săn đón của mọi người.

“Thay quần áo thôi mà thay lâu như vậy, rất vui sao?” Sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói, một bàn tay đặt lên vai cô từ phía sau.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, Tích Niên quay đầu lại nhìn Cung Nhược Hàn: “Tại sao anh biết tôi đi lên thay quần áo?”

Cung Nhược Hàn chỉ mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Tích Niên cũng không suy nghĩ gì nhiều: “Có nhìn thấy Diệp Thanh không?”

“Cô ta à, không nhìn thấy.” Cung Nhược Hàn nhún vai.

Cố Tích Niên liếc nhìn xung quanh cũng không tìm thấy bóng dáng của Diệp Thanh, chắc không phải cô không ở đây một lát, Diệp Thanh đã bị đám người của bộ phận thư ký bắt nạt rồi chứ!

“Cô nhóc họ Cố, nào, nhảy một bài đi.” Cung Nhược Hàn đột nhiên lịch thiệp duỗi tay ra.

“Nhảy cái gì?”

“Đương nhiên là khiêu vũ rồi!” Dứt lời, Cung Nhược Hàn trực tiếp kéo cô lên sàn nhảy, kết hợp với bản giao hưởng, bước chân cùng với âm nhạc nhảy vũ điệu tuyệt đẹp.

Một bản nhạc kết thúc.

Tích Niên cầm một ly rượu vang đỏ, uống một ngụm lớn để giải khát, mệt chết đi được, bây giờ chỉ biết múa võ, hiếm khi khiêu vũ, đã lâu không nhảy rồi nên chỉ với một lúc đã mệt đến thở hổn hển.

“Cô nghĩ đây là rượu hay là đồ uống?”

Sau khi uống cạn một ly, Tích Niên lại cầm một ly khác lên uống: “Trước kia xem là rượu, bây giờ xem là nước.” Tuy tửu lượng của cô không được xem là tốt nhất, nhưng dù sao cũng từng bị thằng nhóc xấu xa Ly Minh rèn luyện được một ít kỹ năng. Uống một vài ly rượu vang đỏ có nồng độ cồn thấp này không cần phải bàn cãi. Miễn là không phải rượu trắng có nồng độ cồn cao gì đó thì mọi thứ sẽ ổn.

“Trong năm năm qua, sự thay đổi của cô đúng là khiến tôi kinh ngạc.” Cung Nhược Hàn bình thản nói.

Cô liếc nhìn qua đó: “Tôi thay đổi cũng là vì chẳng còn cách nào khác.” Hai người nói chuyện với nhau, Cố Tích Niên đặt ly rượu vang đỏ xuống, nhưng lại vô tình nhìn thấy một góc nào đó trong buổi lễ…

Hạ Ngôn đang nói chuyện với một người phụ nữ, trông có vẻ không phải là một cô gái mà là một phụ nữ. Người phụ nữ có thể nói chuyện với Hạ Ngôn thì chắc hẳn là khách nước ngoài mới đúng.

Tích Niên thắc mắc nhìn, sao cô cảm thấy mặt bên của người phụ nữ đó lại quen thuộc như vậy nhỉ? Tích Niên cau mày lại, quan sát cẩn thận.

Người phụ nữ đứng ở đằng xa đang nói chuyện với Hạ Ngôn mặc một chiếc váy dài, tóc búi cao, rất quý phái. Trên cổ đang đeo sợi dây chuyền ngọc trai có khảm kim cương, cả bộ trang phục trông vô cùng cao quý. Người phụ nữ che miệng cười, có vẻ như hai người đã nói đến chuyện vui vẻ gì đó.

Trong bất giác, người phụ nữ quay đầu lại, để lộ khuôn mặt trong mắt của Tích Niên.

Vào khoảnh khắc đó, đôi mắt phượng run lên, trong đôi mắt như kim cương đen dấy lên một ngọn lửa kinh ngạc, không thể kiềm chế được sự thôi thúc run rẩy, vẻ mặt cũng căng cứng.

“Sao vậy? Ngôn… Có gì khiến cô nhìn say mê đến thế sao?” Cung Nhược Hàn cũng nhìn qua theo tầm mắt của cô, biết rằng cô đang nhìn Ngôn, nhưng sao lại nhìn đến say mê đến thế?

Khi Cung Nhược Hàn cũng nhìn thấy người phụ nữ đang nói chuyện với Ngôn thì hàng lông mày lưỡi mác khẽ cau lại, là bà ta…!

Vào lúc này, Tích Niên đã không kìm được sải bước ra đi về phía Hạ Ngôn, là bà ta! Chính là bà ta, người phụ nữ mà cô ghét nhất trừ Hạ Ngôn ra. Trong những ngày tháng của năm năm qua, cô đã nóng lòng muốn lột da bà ta, rút gân của bà ta!

Hai tay siết thành nắm đấm, Triệu Khiết Vũ! Bà có biết cơn thịnh nộ ngập tràn trong lòng cô không? Bà có biết cô căm ghét bà nhiều đến mức nào, mà bây giờ bà lại ở đây nói cười vui vẻ, là điều khiến người ta tức giận đến nhường nào không! Chắc chắn, chắc chắn không thể buông tha cho bà!

Cơn tức giận mang theo ý giết người, cô chỉ hận không thể giết chết Triệu Khiết Vũ ở đây, trong mắt bắn ra ngọn lửa màu đen đầy hận thù, dáng vẻ kiêu ngạo.

Không ai có thể dập tắt được tia sát khí trong mắt của cô.

Ánh nhìn chói mắt này cũng khiến cho Hạ Ngôn và Triệu Khiết Vũ ở bên đây nhận ra, họ giống như đồng thời cảm nhận được luồng sát khí không ổn đó.

Họ quay đầu lại nhìn về hướng phát ra sát khí.

Nhìn thấy Tích Niên không dừng bước lại, nhìn thấy ánh mắt của Hạ Ngôn và Triệu Khiết Vũ sắp rơi trên người cô, nhìn thấy sắp trở thành cục diện đối đầu!

Vụt, một bóng người nhanh chóng lướt qua, lập tức chặn ở trước mặt Cố Tích Niên, dùng cơ thể của mình ôm lấy cô! Cũng chặn đi ánh nhìn của Hạ Ngôn và Triệu Khiết Vũ.

“Cung Nhược Hàn, anh làm gì vậy?” Tích Niên vặn người, cơn tức giận vẫn còn ở trong mắt không thể dập tắt được.

“Cô nhóc họ Cố, bình tĩnh đi! Cô định xuất hiện đến đó tìm mẹ kế của cô tính sổ sao? Dưới tình thế như vậy à. Hơn nữa, đây là địa bàn của tập đoàn Ngải Âu, không phải nhà họ Cố của các người!”

“Tôi không cần biết đây là đâu, tôi đã nhìn thấy bà ta rồi thì phải giết chết bà ta!”

“Nói thì dễ dàng, ở địa bàn của Ngôn, cô cho rằng Ngôn sẽ để cô giết chết Triệu Khiết Vũ sao?”

Tích Niên sốt ruột: “Tôi đã chờ đợi năm năm rồi, tôi đã chờ ngày gặp được bà ta năm năm rồi, bố của tôi đã biến mất rất lâu rồi, bây giờ ông ấy còn sống hay đã chết tôi cũng không biết. Là do Triệu Khiết Vũ làm ra, bà ta đã giấu bố tôi.”

Cung Nhược Hàn ôm chặt lấy cô: “Cô nhóc họ Cố, cô phải biết bây giờ cô ra mặt, không những không thể tìm thấy bố của cô, thay vào đó sẽ cho mẹ kế của cô có cơ hội xử lý cô. Cô đây không phải là chủ động cho người ta tóm được đuôi cáo sao?”

“Tại sao Triệu Khiết Vũ lại trò chuyện cùng với Hạ Ngôn chứ!”

“Điều đó thì tôi không biết.” Cung Nhược Hàn nhún vai.

Tích Niên nheo mắt lại, mặc dù đã bình tĩnh lại rất nhiều, nhưng cũng không tài nào kiềm chế được sự nóng nảy trong lòng: “Có phải hai người họ đang âm mưu điều gì không? Lúc đó Triệu Khiết Vũ nhất quyết bắt tôi đưa hợp đồng cho Hạ Ngôn, có phải hai người họ có bí mật không thể nói ra gì không? Họ có quan hệ gì với nhau!”

Một loạt câu hỏi được đặt ra. Như thể muốn moi toàn bộ sự thật ra vậy.

Cung Nhược Hàn thở ra một hơi nặng nề, duỗi tay ra búng một cái vào trán của Cố Tích Niên: “Bỏ qua chuyện của năm năm trước không nhắc đến, cô quên Ngôn đã mất trí nhớ rồi à, cho dù cậu ta từng có giao dịch gì với mẹ kế của cô vào năm năm trước thì bây giờ cậu ta cũng quên sạch sẽ rồi.”