Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 276: Cuộc trải nghiệm lần đầu tiên



Nghĩ đến đây, cô rũ mắt xuống nhìn cơ thể không mặc gì của mình, chẳng lẽ… Chẳng lẽ… Trong lòng nghĩ thôi cũng đã sởn tóc gáy rồi.

Sởn gai ốc, cả người cô đã nổi da gà, khóe miệng cứng ngắc đó cố gắng nở ra một nụ cười ngốc nghếch: “Tôi… Chẳng lẽ tôi… Tôi sẽ không… Hai chúng ta, chẳng lẽ là?” Sẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Đôi mắt xanh nhìn vẻ mặt thú vị của cô, cố tình trêu chọc, khó hiểu nói: “Nói ra thì tối qua cô rất tràn trề sinh lực đấy.”

Tích Niên hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm tức giận nói: “Tôi, tràn trề sinh lực? Anh đã làm gì tôi? Chẳng lẽ anh không biết cái gì gọi là thừa nước đục thả câu sao? Anh còn là Tổng giám đốc của một công ty đấy, làm sao có thể… Có thể như vậy chứ!”

Tuy nhiên, càng nói thì chỉ sẽ càng khiến người ta vô cùng thiếu tự tin.

Nếu thực sự giống như những gì anh nói, chẳng lẽ tối qua cô còn là người chủ động làm chiêu cừu say vồ sói với anh sao?

“Làm sao có thể nói là tôi đã làm gì cô chứ? Là bản thân cô đã làm gì mới đúng.” Anh lạnh lùng nói, lại nhướng mày: “Nhưng mà, cô nói nhiều như vậy, rốt cuộc là đang nói làm việc gì vậy?”

Hít sâu một hơi lạnh, khiến cô lạnh đến thấu xương: “Chính là cái kia đó!”

“Cái nào?”

“Chính là chúng ta đã cái kia rồi sao?” Cô nhìn anh, thận trọng hỏi.

“Tôi không hiểu cô đang nói cái nào, nói rõ ràng chút đi, Tích Niên.” Cố tình nghe không hiểu, bàn tay to lớn dừng lại trên má cô, ngón tay chọc vào má hơi có thịt đó của cô như thể không có chuyện gì xảy ra.

Anh dường như đã xem sự căng thẳng của cô lúc này như một loại thú vui để tận hưởng vậy.

Tích Niên cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra người đàn ông này đang xem sự căng thẳng của cô lúc này như một loại trò đùa, cứ muốn cô nói ra hai từ chói tai đó sao? Được… Nói thì nói, ai sợ ai: “Chính là chúng ta làm… Làm… Làm…”

“Làm cái gì?” Khóe miệng anh nhếch lên, tiếp tục truy hỏi.

Được rồi, cô vẫn không thể nói ra, lòng danh dự giống như một con dao mắc kẹt trong cổ họng của cô, nói thêm một từ thì con dao sẽ đâm vào thêm một phân, nếu nhất quyết muốn cô nói ra thì chi bằng một dao giết chết cô tốt hơn.

Hạ Ngôn đặt một tay lên vai cô, tay còn lại thì đang nghịch tóc của cô, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng sâu: “Tối qua rõ ràng còn gan dạ như thế, tại sao vừa đến sáng sớm thì đã hoàn toàn trở thành một kẻ nhát gan vậy?”

“Kẻ nhát gan thì kẻ nhát gan!” Cô hơi tức giận, thẹn quá hóa giận! Chỉ muốn tát mình vài bạt tạt, tại sao lại uống say chứ? Chẳng lẽ thực sự đã xảy ra loại chuyện đó rồi sao? Hơn nữa còn là cô làm chủ động sao? Nếu thực sự là như vậy… Cô đúng là có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được, sau khi im lặng một hồi lâu thì cô lại cẩn thận nói: “Chúng ta có thể… Xem như không có gì xảy ra không?”

“Để tôi nghĩ xem.”

Đôi mắt phượng trở nên sắc bén, cảnh giác nhìn anh: “Anh sẽ không phải lại lấy chuyện này ra đe dọa tôi chứ?” Khi nói ra câu này thì Tích Niên cảm thấy có gì đó không đúng, lập trường này có phải hơi ngược rồi không? Thông thường không phải chỉ có đàn ông mới nói với phụ nữ, vì chuyện trên giường mà đe dọa sao? Tại sao ngược lại là do cô nói ra vậy!

Đúng là quái lạ.

“Ừ ha…” Hạ Ngôn đương nhiên cũng nhận ra điều quái lạ trong lời nói này của cô, anh chỉ lạnh lùng cười một tiếng và không nói thêm gì nữa, bàn tay to lớn chậm rãi men theo bờ vai mịn màng của cô, từng chút một vuốt ve làn da trơn mịn của cô.

Cảm giác chạm vào của cô quá tốt và quá quyến rũ, khiến người ta không nhịn được muốn thực sự nếm thử vị ngọt ngào càng sâu hơn của cô.

Bàn tay to lớn đặt trên người cô càng lúc càng nóng, càng lúc càng không yên phận…

“Này, anh muốn làm gì… Tránh ra, tránh ra.” Cô cau mày, người nhích lên trên không được, nhích xuống dưới cũng không xong, giống như một tấm bia bị ép chặt xuống giường để anh trêu ghẹo vậy.

Chết tiệt!

“Đây lập tức có cảm giác rồi à, cô đúng là không phải dạng nhạy cảm thông thường, tiểu yêu tinh à.”

Lồng ngực cô phập phồng dữ dội, muốn tránh khỏi cánh tay của anh nhưng lại không có chút sức lực nào, men rượu tối qua khiến cả người cô hiện giờ mềm nhũn, sức lực duy nhất có thể sử dụng cũng đã dùng hết rồi, bây giờ đoán chừng cô đến Tiểu Hoại cũng không thể đánh lại được…

Khóc!

“Á! Anh làm gì vậy? Cái miệng anh đang làm gì thế? Đừng có làm bừa… Mau tránh ra… Á…! Ôi… Ôi… Đi ra, đi ra đi!” Cô hét lên, cái tay nhỏ chống vào đầu anh, muốn đẩy cái đầu của anh ra.

Nhưng cánh môi mỏng nguy hiểm đó lại cố tình đến càng thêm dữ dội, hôn cô, trêu chọc cô, khiến cho cơ thể vốn không có sức lực của cô càng thêm mềm nhũn hơn.

Rượu cồn chuyển động trong máu, khiến giác quan trên cả người tê dại, chỉ có nơi bị anh hôn vào trở nên nhạy cảm, cô sắp không thể chịu nổi rồi!

“Đừng như vậy, á! Buông tôi ra, buông tôi ra!”

Cô hét lên, thực sự ngứa đến không thể chịu nổi, thậm chí đến tòa thành kiên cố nhất vào ban đầu - Lòng danh dự cũng ném sang một bên, chỉ mong có được chút tự do hít thở ở dưới người anh.

Nếu không, cơ thể sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ không thể chịu được sự dằn vặt!

Trái tim cô bị xách lên cao, gần như là treo lơ lửng trên không trung và rất lâu không thể bình tĩnh lại, khó chịu kinh khủng!

Cánh môi lạnh băng đó hôn xuống…

Cố Tích Niên mở to hai mắt: “Anh muốn làm gì? Anh đừng như vậy, tha cho tôi, anh tha cho tôi đi!” Cô vặn eo, ném chiếc áo sơ mi trong tay lên người anh.

Nhưng bây giờ thật là thảm thương, cô đến sức lực ném đồ cũng không có, mềm nhũn như con cừu nhỏ để mặc người ta xâu xé, đâu nào còn có sức lực gì để phản kháng.

Anh bông đùa nhìn cô: “Tại sao phải tha cho cô? Cô rõ ràng là rất muốn.”

Tích Niên nghiến răng, quay mặt đi: “Anh đừng như vậy!”

“Cơ thể cô đã phản bội trái tim cô từ lâu rồi? Tại sao phải nói dối?” Anh lại hỏi, mang theo sự độc đoán của quân vương, như thể muốn ăn tươi nuốt sống mọi thứ của cô vậy, đây hoàn toàn không phải là đang hỏi, mà là đang chất vấn, nếu cô bây giờ dám không trả lời thì anh sẽ bắt nạt cô mãnh liệt.

“Không có!” Cô nghiến răng và bướng bỉnh nói, cô không có!

Cô mới không muốn dây dưa không rõ với anh nữa! Cơ thể vặn vẹo, muốn thoát khỏi dưới người của anh, nhưng bây giờ chỉ có lòng mà lại bất lực.

Nhưng anh dường như rất hài lòng với câu trả lời này, không chút tức giận vì tính khí bướng bỉnh của cô, cười lạnh lùng: “Vậy sao? Để tôi xem cô có phản ứng hay không!”

“Không! Không được, anh không được, á! Cái tay đừng như vậy, mau bỏ cái tay của anh ra!” Cô sợ hãi, vội vàng đẩy anh ra.

Sự đụng chạm của anh khiến người ta tim đập nhanh, choáng váng đến sắp phát điên.

Còn tưởng hết hy vọng rồi, nhưng anh đột nhiên bỏ tay ra.

Anh là lương tâm cắn rứt buông tha cho cô sao? Nhất thời lóe lên một suy nghĩ như vậy, nhưng người đàn ông nhẫn tâm này sẽ tốt bụng như vậy sao? Buông tha cho cô khi cô toàn thân mềm nhũn yếu ớt? Cô muốn bỏ chạy, di chuyển người sang một bên.