Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 28: Trong xe...



Anh không thèm nhìn những cơ thể nằm la liệt khắp xung quanh trên mặt đất, ôm cô đi thẳng đến chiếc xe xa hoa dài hơn ở bên ngoài cửa...

''Đại ca, tổng cộng có mười tám người, tất cả đều đã bị giết.'' Lúc này, có một người áo đen chạy đến, anh ta cung kính bên cạnh Hạ Ngôn nói.

''Xử lý sạch sẽ.'' Hạ Ngôn lạnh lùng nói xong, giống như cảnh máu tanh kia không có chút liên quan nào đến mình, như không có chuyện gì xảy ra ôm cô lên xe.

Ngồi lên xe, cô xuyên qua cửa kính xe nhìn cảnh tượng bên ngoài. Rất nhanh có một đám người mặc áo đen xuất hiện để xử lý cảnh hỗn loạn này, tiến hành gọn gàng ngăn nắp giống như đã được huấn luyện quá mức nghiêm khắc.

Xe chạy đi, không nhìn thấy cảnh tượng kia nữa. Mà từ đầu đến cuối vẻ mặt của Hạ Ngôn không chút thay đổi, vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có hành động gì. Hình như cảnh tượng máu tanh chấn động lòng người như kia đối với anh mà nói chỉ là chuyện thường ngày. Điều này khiến cho Cố Tích Niên càng ngày càng nghi ngờ, thủ đoạn của anh tuyệt đối không phải được hình thành ngày một ngày hai.

''Anh... rốt cuộc, là người như nào?'' Cố Tích Niên run rẩy mở miệng. Vì bị ép hôn nên cô không hiểu một chút nào về Hạ Ngôn, chỉ biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập, còn những cái khác thì không biết gì cả, thậm chí là người nhà của anh. Nhưng trải qua nhiều việc như thế, cô dần dần ý thức được anh không đơn giản, tuyệt đối không phải chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập đơn giản như thế.

''Ừm? Cô là vợ tôi, cô nói tôi nên là ai của cô?'' Ánh mắt màu lam của Hạ Ngôn khôi hài nhìn cô chằm chằm, giống như có thể nhìn xuyên thấu tất cả.

''Không, anh biết tôi không phải hỏi cái này. Hạ Ngôn, tôi chỉ biết anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập, nhưng không ngờ, anh... anh chơi...!''

"Điều này không phải rất bình thường sao?'' Anh bình thản nói, lấy một điếu thuốc từ cái giá bên cạnh, tao nhã lấy bật lửa ra, không hề coi sự nghi ngờ của Cố Tích Niên là một chuyện.

Trong lòng Cố Tích Niên run rẩy, cô từng nghe bố nói, thật ra trên thương trường cũng có một mặt u tối. Rất nhiều doanh nghiệp lớn, tập đoàn lớn đều có liên quan đến xã hội đen. Nhưng không ngờ, cô thật sự gặp được một người như vậy! Hơn nữa còn trở thành chồng của mình!

''Ly hôn.'' Cô run rẩy nói ra câu nói này.

Động tác châm điếu thuốc của Hạ Ngôn dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục châm thuốc: ''Sao có thể chứ? Sao tôi có thể thả cô đi?''

''Tại sao không thể? Tôi chưa từng nghĩ muốn gả cho một người liên quan đến xã hội đen.'' Cố Tích Niên kích động trần thuật, giống như đang tỏ rõ quyết tâm của mình.

''Qua đây...'' Hạ Ngôn giơ tay ra với cô.

Cô chậm chạp mãi không giơ tay ra, anh liền cưỡng ép nắm cánh tay của cô, kéo cô vào trong lòng của mình. Cái áo vốn dĩ che trên người cô cũng vì động tác nhanh chóng mạnh mẽ này mà bay qua một bên.

Hạ Ngôn ôm cơ thể của cô, bàn tay lớn nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài của cô ra sau tai, cúi người nói thầm bên tai cô: ''Tôi là ai, cho dù là xã hội đen, hay là người làm ăn hợp pháp thì đối với cô đều không quan trọng. Điều quan trọng là cô phải nhớ kỹ cô là vợ tôi. Nếu đã gả cho tôi thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn. Cô mãi mãi thuộc về tôi, cũng đừng nghĩ chạy trốn. Tôi sẽ không thả cô đi đâu.''

Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng, không tê buốt một chút nào nhưng lại khiến cho người nghe không rét mà run, giống như anh nắm tất cả trong lòng bàn tay, ai cũng không trốn thoát được.

Cố Tích Niên hít sâu một hơi, trong lòng từ đầu đến cuối vẫn có một chút kiêng dè. Nhưng suy nghĩ lại, cũng đúng, rốt cuộc cô đang mơ hồ cái gì? Lúc cô gả cho anh thì đã không thể tự do làm chủ hành động của mình nữa rồi. Cho dù Hạ Ngôn là xã hội đen hay là người làm ăn hợp pháp, hình như cô đều không được lựa chọn. Cô không trốn thoát được, cho dù Hạ Ngôn là phái nào thì cô đều thuộc về anh. Chẳng lẽ thật sự là câu nói kia, lấy gà theo gà lấy chó theo chó?

''Hôm nay anh đến là để cứu tôi sao?'' Đột nhiên cô chuyển chủ đềm, dù sao đã như vậy rồi, cần gì phải xoắn xuýt thân phận của anh.

Hạ Ngôn lạnh lùng nhìn cô, không hề trả lời câu hỏi của cô: ''Đã làm với bọn họ rồi sao?''

''Ừm?'' Cô ngây người một lúc mới phản ứng lại, khuôn mặt đột nhiên trở nên đỏ như đít khỉ: ''Không! Không có! Anh nghĩ cái gì thế?''

Anh nở nụ cười: ''Vậy gã sờ vào đâu của cô?''

Tích Niên nhíu mày: ''Anh đứng ở cửa, chẳng lẽ anh còn nhìn không rõ sao? Còn đứng nhìn mãi, cũng không cứu tôi.''

Nói xong, cô có hơi oán giận, giống như làm nũng với người yêu, không kiêng nể gì cả nói ra.

''Vậy sao?'' Nói xong, bàn tay của tay lướt nhẹ qua cơ thể trơn nhẵn khiến cho Cố Tích Nên rung động.

''A... bỏ ra, bỏ tay ra.'' Cô đẩy bàn tay to của Hạ Ngôn ra, nhưng càng đẩy lại càng giống như đang giúp đỡ bàn tay của anh, khiến cho cô vừa ngại vừa tức.

Cô thở hổn hển từng ngụm lớn, một lúc đã mất đi tất cả sức lực gần như là mềm nhũn nằm sấp trên ngực anh, nghe nhịp đập của trái tim trong lồng ngực, thử làm cho mình bình tĩnh lại.

''Nhanh như vậy đã có phản ứng rồi, nói cho tôi biết, lúc ở trong phòng, có phải ở đây cũng có phản ứng như vậy đúng không?'' Giọng nói lạnh lùng nhẹ nhàng của anh nói bên tai cô, giống như chất vấn, nhưng nhiều hơn giống như trêu đùa, không ngừng khiêu khích thần kinh của Cố Tích Niên.

''Không, không có. Tôi đảm bảo không có, có thể... có thể dừng tay lại không?'' Hai bàn tay của cô nắm chặt áo của anh, định dùng sự bảo đảm của mình để anh tha cho cô. Càng không muốn cảm nhận cảm giác mà cơ thể truyền đến nhưng mạch suy nghĩ lại vô cùng rõ ràng đối với sự khó chịu kia.

''Dừng tay, tại sao phải dừng tay? Chẳng lẽ cô không thích sao?'' Hạ Ngôn liếc nhìn cô, nhìn không sót một cái gì sự bất lực của cô.

''Vì, vì...'' Cô nên nói cảm giác hiện tại như nào đây? Trong lòng như thể bùng lên ngọn lửa lo lắng không yên. Ngọn lửa này từ tim thuận theo mạch máu chầm chậm chảy đến từng lỗ chân lông trên làn da của cô. Khiến cho cô vô cùng khó chịu, khắp người khô nóng khó nhịn, đồng thời còn cảm thấy nhục nhã hổ thẹn không chịu được, hai cảm giác khó nói không ngừng bao vây lấy cô.

''Vì cái gì?'' Giống như nhìn thấy suy nghĩ của cô, hạ quyết tâm không ngừng thúc ép cô, một lòng muốn có được đáp án.

''A...'' Cố Tích Niên thật sự không biết nên miêu tả cảm nhận này như nào.

''Ha, cô nên thành thật hơn một chút.''

Thành thật hơn một chút? Thành thật như nào? Chẳng lẽ muốn cô mở miệng nói với anh cảm nhận lúc này? Cảm giác khó chịu ngứa ngáy kia giống như ngọn lửa bùng cháy, thiêu cháy cô...

''A..." Vốn dĩ đang cắn chặt môi nhịn không được phát ra âm thanh.

Ý cười ở khóe môi của Hạ Ngôn càng ngày càng lớn hơn: ''Cô thật sự là một con yêu tinh mê người.''

''Đừng, nói nữa.'' Cô cũng không muốn như vậy, nhưng vẫn phát ra tiếng giống như không chịu đại não chi phối nữa.

''Thoải mái không?''

''Đừng nói nữa...!''

''Đáng tiếc đã về đến nhà rồi. Chúng ta phải tạm thời kết thúc, lát nữa lên tầng, sẽ làm cho cô thỏa mãn đến muốn chết.'' Anh khàn giọng nói bên tai cô.