Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 36: Sự lạnh lùng vô tình của anh



Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tại sao anh phải cố ý đùa giỡn cô như vậy? Cứ tưởng là hai người đã hòa dịu với nhau được một chút, nhưng… thì ra đều chỉ là ảo tưởng của cô!

Độc ác, anh vẫn là Hạ Ngôn độc ác, lạnh như băng đó mà thôi!

Cố Tích Niên cười lạnh một tiếng, theo bản năng muốn rời khỏi đây. Nhưng nheo mắt nhìn lại, làm gì còn chỗ nào để cho cô dung thân chứ? Nhà họ Cố đã là thiên hạ của Triệu Khiết Vũ rồi. Trừ nơi này ra, cô không thể đi đâu được nữa!

Cô nhíu mày, nếu như bây giờ còn có sức lực, cô thật là muốn đứng lên đá văng cánh cửa. Nhưng lúc này đã kiệt sức rồi, cô tựa vào tường rồi tiếp tục ngủ.

Sáng sớm, khi từng tia nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô lập tức tỉnh lại. Trong biệt thự đã có cô người làm bận rộn qua lại, cửa của biệt thự cũng mở rồi, không có người nào để ý đến cô.

Cố Tích Niên cũng không nói gì, chống tay vào tường đứng lên, đi vào trong nhà. Trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, nhưng hôm nay cô vẫn cần phải nhẫn nại. Nhanh chóng trở về phòng, tắm rửa rồi thay quần áo sạch sẽ.

"Hạ Ngôn đâu?" Tắm xong đi ra thì mặt trời đã lên cao rồi.

"Cậu chủ ở hồ bơi phía sau biệt thự."

Biệt thự của nhà họ Hạ rất lớn, không nói đến phía trước biệt thự tráng lệ bao nhiêu, ở phía sau biệt thự còn có một hồ bơi vô cùng vô cùng lớn.

Sáng sớm này ra, anh lại đi bơi? Không nghĩ nhiều, cô bước nhanh về phía hồ bơi.

Nước của hồ bơi tư nhân trong vắt, rất rất lớn... Đứng ở trên bờ, ánh mắt nhanh chóng bị những đợt sóng ở dưới hồ bơi thu hút. Hạ Ngôn bơi về bờ, hơi ló đầu ra, anh giơ một tay lên, năm ngón tay dừng lại ở giữa trán. Lòng bàn tay to vuốt tóc từ dưới trán lên, tóc rối tung từng sợi giữa các kẽ ngón tay, từng giọt nước tiếp tục nhỏ xuống. Đôi mắt xanh dương sâu thẳm lạnh như băng từ từ mở ra, khiến người ta rung động không dứt.

Hạ Ngôn từ dưới nước lên bờ, thân hình hoàn mỹ, khiến người khác không khỏi hoài nghi. Có phải hượng đế quá thiên vị rồi hay không? Lại tạo ra một người đàn ông hoàn mỹ như vậy.

"Cô thật đúng là thích nhìn chằm chằm đàn ông nhỉ!" Giọng nói lạnh như băng thấu xương truyền tới.

Con người mê động lòng người kia của Hạ Ngôn nhìn về phía cô, mang ý châm chọc lạnh lùng.

"Tối hôm qua, bữa tiệc vẫn chưa kết thúc, sao anh lại bỏ đi một mình rồi?" Cố Tích Niên chậm rãi đi về phía Hạ Ngôn. Trải qua một đêm suy nghĩ, lửa giận của cô đã trở nên yên tĩnh.

"Hử? A... Cố Tích Niên, cô thật đúng là biết diễn trò, lại một lần nữa khiến tôi nhìn cô với cặp mắt khác."

"Diễn trò? Tôi đã diễn trò gì rồi?"

Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của cô, Hạ Ngôn nhíu chân mày sâu hơn. Rốt cuộc người phụ nữ này còn muốn giả bộ tới khi nào chứ, quả nhiên có một cơ thể giả tạo.

Anh giơ tay lên, bàn tay chậm rãi đặt trên bả vai cô, năm ngón tay bấu vào xương vai cô và siết chặt.

"Hửm... đau. Hạ Ngôn, anh siết tôi đau quá." Cô chỉ cảm thấy xương trên bả vai hình như sắp bị bóp nát, cô đau đến mức chân mày nhíu chặt lại.

Anh đứng im bất động, vẫn siết chặt bả vai cô như cũ.

Tích Niên nóng nảy, nghiêng đầu sang một bên cắn mu bàn tay anh một cái. Răng cô dùng sức... hung hãn cắn, dường như sắp cắn đứt bàn tay anh của.

Đây không phải là một con mèo ngoan ngoãn mà là một con sói che giấu sự ngang ngược.

"A... Còn dám phản kháng phải không?"

Biểu cảm của anh lạnh lùng, cho dù bị hàm răng nhọn của cô cắn đến sắp chảy máu nhưng vẫn không có bất kỳ biểu cảm gì, ngược lại càng thêm lạnh lùng.

Cô nhả miệng ra: "Từ đầu đến cuối tôi tin chắc một đạo lý: ăn miếng trả miếng, lấy mắt đổi mắt! Không có ai có thể chịu đựng việc bị tổn thương, tất cả mọi người đều có quyền phản kháng."

Ăn miếng trả miếng, lấy mắt đổi mắt, từ nhỏ cô đã biết đạo lý này. Trên thế giới không có người nào tuyệt đối tốt, cũng không có người nào tuyệt đối ác, vì vậy phải biết đánh trả.

Bầu không khí ở bể bơi càng ngày càng trở nên lạnh hơn. Nếu như không khí có thể thực thể hóa thì hồ bơi cũng có thể bị đông thành băng.

"A..." Hạ Ngôn đột nhiên cười một cách lạnh lùng, cũng phá vỡ bầu không khí này. Sự lạnh lùng và tuyệt tình của đôi mắt màu xanh dương vẫn không giảm đi chút nào, vẫn là dùng ánh mắt châm biếm đó nhìn cô.

Ngay sau đó, bàn tay ở trên bả vai cô của Hạ Ngôn dùng sức kéo một cái, hung hăng kéo cô xuống. Đôi môi lạnh như băng bất chấp hôn lấy cô.

"Ưm..." Cái này ứng phó không kịp. Cô hoảng sợ mở to hai mắt, trong miệng còn có mùi máu tanh.

Miệng lưỡi bị anh điên cuồng khuấy động, anh thô bạo làm cho đau đớn:

"Ưm!Ưm ưm!"

Sau khi hôn cô một cách bá đạo, anh buông bả vai của cô ra, cũng buông lỏng môi của cô.

"Hạ Ngôn, anh làm gì vậy?" Cô chợt che miệng.

"Được hôn thoải mái không?" Anh giễu cợt cười một tiếng.

Con ngươi liếc một cái, giống như trong mắt mang một ý nghĩ sâu xa.

Cố Tích Niên nhíu mày, nhanh chóng mở miệng: "Anh..."

Sau đó lời cô còn chưa nói hết thì dừng lại miệng, toàn bộ lời định nói đều ứ lại trong cổ họng, toàn bộ biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ lại, trong đầu cũng nhanh chóng lướt qua hình ảnh tối hôm qua bị Thẩm Thừa Quang cưỡng hôn.

Nhưng cô lại chậm chạp chưa tỉnh hồn lại, chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua anh biết rồi? Vì vậy anh mới đột nhiên lại trở nên vô tình như vậy, mới đột nhiên rời đi!

"Mồm miệng cô không phải lanh lợi lắm sao? Sao lại không nói tiếp nữa? Cô nên nói rõ ràng một chút những chuyện đê tiện tối hôm qua cô đã làm." Giọng nói của Hạ Ngôn còn vang ở bên tai.

Trong lòng càng thêm run rẩy hơn. Quả nhiên là anh đã biết rồi! Hít một hơi thật sâu, cô lấy dũng khí nói: "Chuyện tối ngày hôm qua, không phải như anh tưởng tượng. Tôi..."

Hạ Ngôn lại mỉm cười: "Được rồi Tích Niên, lời giải thích thì không cần nói nữa."

"Tôi... xin lỗi.". Tì𝓂 tru𝗒ện ha𝗒 tại ⩶ trù𝓂 tru𝗒ện.𝙑n ⩶

Đúng vậy, cô không nên giải thích cũng không có cách để giải thích điều gì. Mặc dù tất cả đều không nằm trong sự kiểm soát của cô, nhưng cô thật sự là bất lực.

"Thừa nhận rồi?"

"Không phải thừa nhận, mà là tôi không biết nên giải thích thế nào. Nhưng tôi khẳng định là, tôi đã gả cho anh, làm vợ của anh, Cố Tích Niên tôi không thẹn với lương tâm!"

"Không thẹn với lương tâm? Cô lại còn mặt mũi để nói ư. Hừ, thôi bỏ đi, loại phụ nữ đã quen với việc nói láo giống như cô thì cái gì cũng nói được"

Anh rời tầm mắt của mình đi, đi qua sát vai cô rồi đi ra khỏi hồ bơi.

Đứng tại chỗ, Cố Tích Niên nắm chặt tay lại: "Hạ Ngôn, chờ một chút!"

Hạ Ngôn dừng bước lại, lạnh lùng quay đầu lại: "Còn muốn giải thích cái gì? Người đàn bà này, tôi khuyên cô tốt nhất nên bớt phóng túng một chút!"

"Tôi không phải là muốn giải thích, mà là có chuyện khác phải nói."

"Đồ đàn bà nhạt nhẽo!" Dứt lời, anh tiếp tục đi ra ngoài.

Hai tay cô nắm chặt lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay dường như sắp đâm sâu vào trong da thịt. Thật ra thì không muốn để ý quá đến từng lời nói gây tổn thương của anh, có thể là vì cứ nghe suốt nên những lời này đã vô duyên vô cớ ở sâu trong lòng rồi:

"Tôi muốn đến trường."

"Đến trường tìm người yêu sao?"

"Tôi cần tiền đóng học phí. Có điều anh yên tâm, cho dù bằng bất cứ cách gì, tôi cũng sẽ trả tiền lại cho anh."

Đúng, mượn Tiền. Coi như phải chịu nhục nữa thì cô cũng phải đến trường. Đây là việc tuyệt đối sẽ không thay đổi.