Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 9: Chịu đựng, món đồ BÁN ĐẤU GIÁ



"Hừ, cô cô đơn lạnh lẽo như vậy, tôi không cho cô ăn no thì sao có thể được?"

"Không... Không được! Ưm a..." Tất cả những lời nói sau cùng đều bị chặn lại trong cổ họng, phát ra tiếng khàn khàn.

Những giọt nước mắt của cô không kìm được mà rơi xuống, vùng vẫy đến nỗi không còn sức nữa mà chỉ có thể chịu đựng cơn đau đớn mà anh mang lại khi ở dưới người anh...

Không biết giày vò như vậy qua bao lâu, cô chỉ cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng không còn sức nữa, đầu cũng càng ngày càng mê man.

Cuối cùng cô không chịu được nữa mà ngất đi.

Trong lúc hôn mê, cô mơ thấy một cơn ác mộng rất đáng sợ nên lập tức tỉnh lại. Trán cô toát đầy mồ hôi, vô thức muốn lau mồ hôi một chút. Nhưng khi đưa cổ tay lên, cô lại nhận ra tay mình bị còng xích sắt.

Xảy ra chuyện gì vậy? Cô lập tức ngồi dậy nhưng đôi chân cũng bị xích một dây xích thô to. Đây là đâu? Cô liếc nhìn xung quanh, mặc dù tất cả đều là màu đen kịt nhưng ít nhất có thể nhìn rõ mình đang ở trong một cái lồng sắt.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Cô nhớ đến mình gặp Hạ Ngôn ở trong quán bar, bị anh... Nghĩ đến những hình ảnh trên ghế sofa là cô nhíu chặt mày lại. Đó là một sự giày vò đau đến thấu xương.

Rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì khi cô hôn mê vậy? Tại sao sau khi tỉnh dậy cô lại đối mặt với cảnh tượng này? Đây là đâu? Lại sắp sửa xảy ra chuyện gì nữa đây?

"Khụ khụ khụ..." Khi cô đang cảm thấy hoảng hốt và cố gắng nhớ lại, bỗng nhiên bên ngoài lồng sắt vang lên tiếng ho khan: "Được rồi, được rồi, để chúng tôi xem thử vật đấu giá là thứ gì."

Vật đấu giá? Rốt cuộc cô đang ở đâu? Khi đang suy nghĩ, miếng vải đen phủ bên trên chiếc lồng sắt bỗng nhiên được kéo lên, ánh đèn chiếu thẳng lên trên người cô. Ánh đèn chiếu rọi mãnh liệt khiến cô không thể nào mở mắt ra được.

Cô lấy tay che ánh đèn lại, lúc này mới nhìn thấy rõ tình hình xung quanh. Nơi đây là sàn bán đấu giá, mà cô là vật phẩm bị phơi ra ở trong nơi này.

Trong chiếc lồng sắt to lớn, hai tay hai chân bị xích lại. Cô mặc một bộ quần áo hở hang, ngồi ở trong lồng sắt với vẻ ngóng trông tội nghiệp, bất lực nhìn đám người xấu xí và ánh mắt hèn hạ ở phía dưới.

"Hoá ra là phụ nữ, hình như cũng đẹp lắm đấy."

"Chậc chậc chậc... Có vẻ dáng người khá là chuẩn."

Phía dưới bắt đầu nhao nhao, mọi người rì rầm thỏa thuận về Cố Tích Niên đang ở trong chiếc lồng.

"Xin mọi người hãy giữ im lặng, vật đấu giá này của chúng tôi rất đặc biệt, không phải là bán người mà chỉ bán một đêm của cô ta. Vật hiếm thì quý, đâu chính là một cực phẩm ở trên giường hiếm có khó tìm đó ạ. Mọi người nhìn gương mặt và vóc dáng của cô ta là biết." Người MC nói.

Cổ Tích Niên ngây người, tại sao cô lại trở thành vật đấu giá? Hơn nữa còn bán một đêm, như vậy chẳng phải có nghĩa bảo cô bán thân sao? Rõ ràng cô và Hạ Ngôn cùng nhau uống rượu, tại sao khi tỉnh dậy lại ở đây? Và chẳng hiểu sao lại trở thành vật đấu giá nữa.

"Này... Các anh không có tư cách bán tôi, mau thả tôi ra!" Nhận ra tình hình không đúng nên cô lập tức hét lên.

Người MC đi đến bên cạnh lồng sắt, mở microphone ra rồi khẽ nói với cô: "Cô à, xin cô yên lặng một chút có được không?"

"Thả tôi ra!"

"Điều này thì không được, trừ khi có người mua cô, nếu không thì không thể thả cô ra ngoài. Bây giờ Cô là vật bị đem đi đấu giá, cho nên thành thật một chút và yên lặng chờ có người đến bỏ tiền ra mua cô. Nếu không cô đừng nghĩ chúng tôi thả cô ra ngoài."

Hai tay cô nắm chặt lên chiếc lồng sắt: "Các anh không thể như vậy được, các anh không có tư cách bán đấu giá cơ thể của tôi. Rốt cuộc ai đã đưa tôi đến nơi này."

"Chúng tôi chỉ để ý đến bán đồ, nhưng người đưa cô đến đây là tổng giám đốc Hạ. Cô gái ài, cô đừng vùng vẫy vô ích nữa, tổng giám đốc Hạ đang ngồi ở nơi đó và nhìn đó. Cô đừng nghĩ có người sẽ cứu cô, không ai dám nhúng tay vào chuyện của tổng giám đốc Hạ đâu." Người MC nói, liếc khoé mắt nhìn về góc nào đó ở hàng đầu tiên dưới sân khấu.

Nhìn theo ánh mắt của MC, Hạ Ngôn cũng đang nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Đồng tử mắt của Tích Niên co lại, tại sao? Tại sao lại lừa cô hết lần này đến lần khác? Hạ Ngôn, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Tôi là vợ của anh mà!

Nhưng anh lại bán đấu giá thân thể tôi...? Lẽ nào anh muốn tôi cắm sừng anh một cách quang minh chính đại sao?

Bàn tay cầm lấy mảnh sắt của cô không kìm được mà run rẩy, trong lòng giống như bị dao cắt từng miếng thịt vậy. Tại sao? Tại sao? Hạ Ngôn, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?

"Một vạn!" Bỗng nhiên có người ra giá.

"Ba vạn!"

"Bốn vạn!"

Giá càng ngày càng cao, Cố Tích Niên chỉ nhìn chằm chằm vào Hạ Ngôn không chớp mắt, hy vọng anh có thể nhanh chóng kết thúc trò hề này. Nhưng không hề!

Từ khi bắt đầu hét giá, anh không hề lên tiếng mà nhìn cô với vẻ vô tình giống như đang thưởng thức một trò chơi, hơn nữa anh còn đích thân điều khiển trò chơi này.

Hạ Ngôn, anh thật độc ác! Anh đúng là con ác quỷ! Không, anh còn độc ác hơn cả ác quỷ.

"Tám trăm tám mươi nghìn, thật sự đúng là một con số may mắn. Chúc người người mua số bốn mươi bảy đã mua được một đêm của cô gái này của chúng tôi." Quả cân bán đấu giá được gõ xuống kết thúc cuộc bán đấu giá nực cười này, dường như cũng đập nát trái tim của Cố Tích Niên.

Chiếc lồng sắt bị nhân viên kéo xuống phía sau sân khấu, cô nhìn chằm chằm vào vị trí của Hạ Ngôn với ánh mắt căm hận và tuyệt vọng, anh vẫn không hề cử động.

Trong một căn phòng ở hậu trường, cánh cửa bị đẩy ra, một người đàn ông tai to mặt lớn đi vào bên trong: "Bảo bối nhỏ bé... Ôi chao, chậc chậc chậc, thật đáng thương."

Tên béo đó cầm chìa khoá trong tay, đi đến rồi mở lồng sắt ra rồi chui vào bên trong, tháo bỏ xích sắt ở đôi tay và đôi chân cho cô.

"Cục cưng nhỏ bé, tôi đến đây." Nói rồi người đó nhảy vào người cô.

"Thưa ông, đợi đã, ông không cảm thấy trong này chật chội quá sao?" Cố Tích Niên bình tĩnh khác thường, giọng nói cũng đau đớn đến khàn cả giọng.

"Cũng đúng, cúng đúng." Người đó bò ra khỏi lồng sắt.

Cố Tích Niên chống cơ thể lên cũng đi ra ngoài, cố kìm nén giọt nước mắt không rơi xuống. Cô biết vài giờ phút này cô không thể bị hoang mang hỗn loạn được, Hạ Ngôn chỉ đơn giản muốn để người khác làm nhục cô, sao cô có thể để cho anh ta được như ý chứ?

"Cục cưng nhỏ bé, bây giờ được rồi chứ. Để tôi hôn em trước nào, tôi đã bỏ ra hơn tám vạn để mua được em đó." Tên béo đó xoa tay, khát khao muốn nếm thử mùi vị của cô.

"Thưa ông, chúng ta nói chuyện chút đi. Ông tên là gì? Làm công việc gì?" Cô kìm nén cơn đau mà nở nụ cười.

"Hừ, nói ra không chừng em sẽ hoảng sợ. Em từng nghe đến tập đoàn Vương Thị chưa? Tôi chính là phó tổng giám đốc của tập đoàn Vương Thị." Tên béo vỗ ngực mình.

"Ồ... là như vậy sao. Vậy ông đã nghe đến tập đoàn Hạ Lập chưa?" Cố Tích Niên cười nói.

"Tập đoàn Hạ Lập?" Tên béo rõ ràng hơi kinh ngạc.

"Hạ Ngôn, tổng giám đốc của tập đoàn Hạ Lập là chồng của tôi, Hôm nay anh ấy chẳng qua chỉ là cố tình chơi một trò chơi với tôi thôi. Phó tổng giám đốc Vương, ông chắc chắn muốn người phụ nữ của Hạ Ngôn sao?" Đôi mắt cô loé lên tia gian xảo. Hạ Ngôn, anh muốn đẩy cô xuống địa ngục, vậy thì cô sẽ giẫm lên anh để bò lên lần nữa.