Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt

Chương 93: Tạo nghiệp thì sẽ gặp báo ứng



Hai người vừa uống trà vừa tán gẫu. Đây có lẽ là lần đầu tiên mà Cố Tích Niên và Tô Gia Hân ngồi nói chuyện phiếm một cách bình thản lâu nhất. Đúng là sự bình tĩnh khó mà có được.

Thời gian cứ thế trôi đi, hai người đều đang đợi Hạ Ngôn tới. Đương nhiên Tô Gia Hân vô cùng mừng rỡ, còn Tích Niên thì lại như có điều suy nghĩ.

Một tiếng đồng hồ sắp trôi qua, tính thời gian đi từ công ty thì chắc Hạ Ngôn cũng sắp tới rồi. Đoán chừng chờ một lát nữa là anh sẽ tới, trò hay cũng sẽ bắt đầu.

“Này, Cố Tích Niên, cô đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Vì Tích Niên tỏ ra hiền lành nên một tiếng qua Tô Gia Hân tỏ ra vô cùng cay nghiệt, câu nào cũng như muốn đè lên đầu người ta. Còn Tích Niên chỉ im lặng chịu đựng, chỉ có điều cô đang chờ thời cơ tới: “Không suy nghĩ gì cả.”

“Ồ...” Tô Gia Hân hơi nghi ngờ nhưng cũng không để trong lòng.

Lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy thân thể cực kỳ khó chịu.

Khó chịu quá!

Cô ta uốn éo người, nhíu mày tỏ ra không thoải mái.

“Cô Tô, cô sao vậy?”

“Ai nha, không biết xảy ra chuyện gì mà lồng ngực rất khó chịu.”

“Có thể là do uống trà nhiều quá đấy. Tôi uống trà này nhiều quá cũng cảm thấy khó chịu.” Tích Niên nói.

“Cô xem, Hạ Ngôn vẫn chưa tới. Hay là cô nằm trên ghế sofa ngủ một lúc đi.”

Tô Gia Hân chống tay lên trán: “Tôi nhắm mắt nghỉ một chút.”

Cô ta nói với giọng mệt mỏi, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lúc.

Tích Niên lại tự châm trà cho bản thân, một mình nhàn nhã không nghĩ gì hết. Chỉ có điều, thỉnh thoảng cô lại đảo mắt liếc Tô Gia Hân một cái. Đến thời điểm, khi thấy thứ gì đó đang từ từ trồi lên thì khóe miệng Tích Niên cũng nhếch lên...

Thời gian tí tách trôi đi, năm phút rồi mười phút trôi qua...

Tích Niên vừa uống trà vừa nói: “Cô Tô, ngủ rồi à?”

“Không.” Tô Gia Hân không nhịn được đáp.

“Vì rất khó chịu nên không ngủ được à?”

“Đúng!”

“Không sao đâu, tôi là người từng trải, chẳng mấy chốc chút khó chịu ấy sẽ hết thôi. Đêm hôm đó, vì bị tra tấn như thế này nên tôi không thể ngủ nổi.” Cô bắt đầu ngả bài từng chút một.

“Đêm gì? Tôi không hiểu cô đang nói gì.”

“Chính là đêm trước ngày tôi phát bệnh đó. Ai nha, không đúng, tôi nói sai rồi không phải phát bệnh, chỉ là bị kẻ xấu hãm hại nên mới bị nổi ban đỏ mà thôi.” Mặc dù giọng điệu của Tích Niên vô cùng thong dong nhưng ánh mắt vô tình lại trở nên cực kỳ sắc bén.

Tô Gia Hân vốn không chăm chú nghe nên cũng không quá để ý, nhưng sau khi lời nói kia đi dạo trong đầu một lượt thì cô ta đột nhiên mở to hai mắt: “Cô vừa nói cái gì?”

Tô Gia Hân nhíu mày muốn xác định xem có phải vì mình quá khó chịu nên nghe nhầm không? Sao bản thân lại nghe được câu nói kia chứ? Không thể nào, Cố Tích Niên không thể biết chuyện này được.

Tích Niên cười cười nhìn cô ta, cô buông chén trà xuống, giơ tay lên chỉ chỉ vào Tô Gia Hân rồi nhướng nhướng mày như ra hiệu cái gì đó. Cô ta nghi ngờ cúi đầu xuống nhìn thân thể mình, không nhìn thì không biết, nhìn thấy thì giật mình: “A!”

Tô Gia Hân la lên thất thanh.

Phần cổ tay, cánh tay và những phần da lộ ra bên ngoài đều xuất hiện nốt mẩn màu đỏ tía, nhìn vô cùng đáng sợ khiến người ta phải run rẩy.

Cố Tích Niên là người từng trải nên có vẻ thản nhiên hơn nhiều: “Cô Tô, cô đừng la to. Đây là bệnh viện nên cần yên tĩnh.”

Tô Gia Hân hoảng sợ nhìn bản thân, làn da đáng sợ khiến cô ta tê dại cả da đầu. Tất cả lỗ chân lông đều giãn ra, cô ta run run nói: “Cô, cô, cô đã làm gì với tôi?”

Tô Gia Hân đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt Cố Tích Niên và nói.

Tích Niên vẫn ngồi vững như Thái Sơn: “Ồ, cô Tô sợ cái gì chứ? Cô làm gì với tôi thì tôi cũng làm như vậy với cô mà thôi.”

Con ngươi của Tô Gia Hân run lên, cô ta gần như không dám nhìn vào làn da của mình. Thời gian lại trôi đi, những vết lấm tấm màu đỏ tía trên da Tô Gia Hân càng lúc càng rõ hơn khiến người ta nhìn thấy là buồn nôn.

“Cô bỏ thuốc tôi lúc nào?” Cô ta run rẩy chất vấn.

Vì sao lại như vậy? Vì sao Cố Tích Niên lại biết chuyện bỏ thuốc? Chẳng lẽ bác sĩ Trương bán đứng cô ta sao? Không, không thể có chuyện này! Rốt cuộc vì sao lại trở thành như thế này?

“Cô Tô, bây giờ chuyện mà cô nên quan tâm hẳn không phải chuyện này!” Tích Niên nói.

“Trà, cô bỏ thuốc vào trong trà cho tôi uống? Cô đúng là người phụ nữ độc ác, gian xảo. Cô nên chết đi! Chết đi!” Tô Gia Hân gào lên.

“Ha ha, chúng ta đều uống cùng một ấm trà, sao tôi có thể bỏ thuốc vào trong trà được? Thế chẳng phải một trò đùa sao? Hơn nữa, dù tôi có độc ác đến đâu cũng chẳng thể bằng thủ đoạn của cô Tô được, mua chuộc bác sĩ để ép tôi vào chỗ chết. Cô đúng là lòng dạ rắn rết!”

Thứ đồ quan trọng mà hôm qua cô bảo Trương Tiểu Quy lấy chính là thuốc khiến người ta uống phải sẽ xuất hiện ban đỏ. Cũng may Tiểu Quy đã nhanh chóng tìm được loại thuốc này, vì thế tối hôm qua cô đã nghiền viên thuốc màu trắng kia thành bột, sau đó bôi vào chén trà mà Tô Gia Hân dùng.

Cũng vì thế khi cô ta chạm môi vào chén là đã trúng thuốc rồi, sau đó lại uống trà nên thuốc càng ngấm sâu hơn. Hơn nữa, nó còn phát tác rất nhanh, đúng là hiệu quả tốt.

“Cô đã biết rồi? Cô biết từ khi nào? Cô muốn làm gì? Cố Tích Niên, cô có âm mưu quỷ kế gì?” Tô Gia Hân hét lên.

“Tôi nào có âm mưu quỷ kế gì? Tôi chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân mà thôi. Tô Gia Hân, cô biết cái gì gọi là tự tạo nghiệt không thể sống không? Tạo nghiệp nhiều thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng! Còn tôi chỉ dùng cách của người trả lại cho người mà thôi.” Cố Tích Niên đã nói từ trước cô ta và Hạ Ngôn muốn yêu nhau thế nào cũng được, chẳng liên quan gì tới cô. Nhưng đừng có đụng chạm tới lợi ích của cô.

“Cô... Hôm nay cô lừa tôi tới vốn chẳng phải muốn bàn chuyện ly hôn với tôi, chủ yếu là muốn hại tôi, hại tôi!” Tô Gia Hân lo lắng không yên ho lên, nhưng dù cô ta có gào rách cổ họng cũng vô ích.

Hơn nữa, trên người Tô Gia Hân đang nổi ban đỏ, nó khiến cô ta hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có. Cô ta hốt hoảng không biết làm sao nên càng dễ bị người khác đùa giỡn.

“Hại người cũng cùng hại chính mình. Tô Gia Hân, cô gieo nhân nên cô phải gặt quả. Hạ Ngôn mà cô yêu chắc cũng sắp tới rồi!” Cô cười.

Tô Gia Hân bừng tỉnh. Không, không được! Cô ta không thể để Hạ Ngôn nhìn thấy dáng vẻ của bản thân lúc này. Tuyệt đối không thể! Tô Gia Hân muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, chỉ cần tới một nơi không có ai ở vài hôm, đợi ban đỏ trên người biến mất là được.

Nghĩ tới đây, cô ta không kịp nói gì, hốt hoảng chạy ra ngoài.

Cố Tích Niên đứng lên: “Cô Tô, chẳng lẽ cô muốn chạy ra ngoài cho tất cả mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của mình à? Cô sẽ hù các bạn nhỏ đấy!”

Tô Gia Hân dừng chân lại, đảo mắt nhìn thoáng qua bản thân. Cô ta suy sụp vò đầu bứt tai: “A! Không, không! Đừng, đừng!”

‘Cạch, cạch’

Tới sớm không bằng tới đúng lúc. Lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, Hạ Ngôn đứng ở cửa. Anh đút một tay trong túi quần, đứng nhìn vào trong với vẻ mặt lạnh lùng.