Trái tim đập lỡ nhịp, Trần Dĩ Ninh chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhưng cũng chưa quên chính sự: "Thẩm tổng có thể giúp tôi một chuyện được không?"
"Hả?" Ánh mắt Thẩm Hoài Dương dừng lại một lát, khẽ nhếch hàm dưới, ra hiệu cô ta nói tiếp.
"... Chính là em trai tôi, Thẩm tổng đã gặp nó một lần ở quán bar, nó... Nó lại bị Trương Long bắt đi, bây giờ vẫn chưa biết sống chết, Thẩm tổng có thể giúp tôi đưa nó ra được không?”
Sau khi do dự một lúc, cô ta mới chật vật mở miệng nói từng câu từng chữ.
"Nếu như Thẩm tổng nguyện ý, muốn tôi làm cái gì cũng được..."
Đây là lời mời từ một người phụ nữ đến một người đàn ông…
Khi nói câu này, Trần Dĩ Ninh cúi thấp đầu xuống, cụp mắt nói, cô ta không dám đối diện với con ngươi thâm thuý của anh, dường như nó có thể thấy rõ lòng người.
Thẩm Hoài Dương nheo mắt nhìn vào cô ta, đôi mắt đen nhánh nặng như vòng xoáy, mặt mày khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì.
Không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì…
Trần Dĩ Ninh có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt đó, theo câu nói cuối cùng kia phun ra, nhưng tâm trạng của cô ta lại càng ngày càng kéo căng hơn.
Căng cứng như dây cung, kéo một cái liền đứt...
Một lúc lâu sau cũng không hề có một chút âm thanh nào, lưu lại trong không khí chỉ có trầm mặc, điều này không thể nghi ngờ thật sự khiến trái tim Trần Dĩ Ninh càng ngày càng kéo căng ra.
Nhưng trong đầu lại có một giọng nói đang nói với cô ta: “Đây là cơ hội duy nhất để cô ta có thể đến gần Thẩm tổng, một khi buông tha, sau này có lẽ…”
Suy nghĩ này nổi lên càng ngày càng rõ ràng, đồng thời cũng càng ngày càng kiên định!
Dù sao cũng đã đến nước này, đã không còn chỗ để quay đầu, đồng thời, đối với quyết định về việc làm này của mình cô ta cũng không hối hận, ngược lại còn cảm thấy rất vui!
Có thể cùng người đàn ông như vậy ở bên nhau, cô ta còn có gì không vừa lòng?
Cắn răng, hít một hơi thật sâu, Trần Dĩ Ninh đưa tay, đột nhiên ôm lấy Thẩm Hoài Dương từ phía sau, ôm thật chặt, nhưng lại kích động như vậy…
Nếu như nói lần trước là ám chỉ, như vậy lần này chính là trắng trợn mời!
Mặc dù cách chiếc áo khoác màu đen, nhưng Trần Dĩ Ninh cũng có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng rắn chắc của anh, khiến cô ta đỏ mặt tim run.
Lần đầu tiên cách anh gần như vậy, trong mũi tất cả đều tràn ngập hơi thở thuộc về anh.
Cô ta cảm thấy mình không thể thở nổi, tất cả mọi thứ của anh đều khiến cô ta điên cuồng mê luyến như vậy…
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, không để lại dấu vết kéo tay cô ta ra, giọng nói so với vừa rồi đã trầm hơn rất nhiều.
"Cô giáo Trần là bạn của mợ Thẩm, chuyện này, đương nhiên tôi sẽ giúp…”
Nghe vậy, trái tim Trần Dĩ Ninh lập tức cuồng hỷ, anh đã đồng ý! Anh đã đồng ý!
Nhìn đi, cho dù không có Diệp Giai Nhi, cô ta cũng có thể tự mình làm được, Thẩm tổng cũng có cảm giác với cô ta!
Nhưng chờ đến khi cô ta hiểu rõ câu nói kia của anh, lại cứng đờ, sự mừng rỡ rút đi, sắc mặt cô ta tái nhợt, thay vào đó là sự khó xử không lời.
Cô giáo Trần đã là bạn của mợ Thẩm, chuyện này đương nhiên tôi sẽ giúp…
Anh sẽ giúp cô ta, chỉ vì cô ta là bạn của Diệp Giai Nhi, như thế mà thôi.
Trong nháy mắt, tất cả xấu hổ vây quanh cô ta, gương mặt đỏ như máu, không có cách nào ngẩng đầu lên, đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất cả đời này của cô ta.
Nhất là lại còn ở trước mặt anh.
"Cô là bạn của mợ Thẩm, chuyện này cũng không cần tôi phải nhắc nhở cô, chuyện vừa rồi tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra, hi vọng không có lần thứ hai, cô giáo Trần…!”
Thẩm Hoài Dương hời hợt, giọng trầm thấp nhàn nhạt, xa cách mà lạnh lùng.
Lời nói vừa dứt, anh cũng không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái, quay người rời đi, chỗ đuôi mắt có từng tia từng tia lạnh lẽo…
Chỉ còn lại một mình Trần Dĩ Ninh đứng tại chỗ, gò má cô ta nóng như lửa, giống như bị ai đó hung hăng tát một cái, run lên, đau nhức.
Đến khi cô ta trở lại phòng, Diệp Giai Nhi, Thân Nhã và Trần Diễm An vẫn đang nói chuyện phiếm, vậy nên cũng không có người nào để ý đến sự khác thường của cô ta.
Trần Diễm An lập tức có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, hai mắt bốc lên đỏ: "Thẩm tổng thật sự quá đàn ông! Anh ta ưu tú như thế, ruốt cuộc làm thế nào mà cậu bắt lại được?”
Thân Nhã cũng lên tiếng tán thưởng, thật quá mạnh mẽ!
Nhắc đến điều này, Diệp Giai Nhi có chút cắn răng: "Còn không phải tại cậu!"
Trần Diễm An không hiểu: "Tớ làm sao?”
"Buổi tối hôm Thân Nhã kết hôn, sau khi cậu đỡ tớ vào phòng thì đã đi đâu?”
"Rời đi nha, trọng điểm là sau đó làm gì rồi?”
"Sau đó anh ấy cũng uống rượu say, đi nhầm phòng, sau đó xảy ra sai lầm, Trần Diễm An, tớ thật sự muốn bóp chết cậu!” Gò má cô hơi nóng lên, lời nói nghiến răng nghiến lợi, tất cả đều do cô ta ban tặng!
Trần Diễm An ngả người ra sau.
"Diễm ngộ lãng mạn mà lại huyết hồng như thế, bà đây sao có thể bỏ qua? Chậc chậc, tự nhiên tiện nghi cho người giáo sư nhân dân như cậu!”