Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm

Chương 35: Cô bị hãm hại đến thế này



Ảnh chụp có rất nhiều, nhiều đến mức khiến Diệp Giai Nhi giật mình, thậm chí có những bức ảnh chụp lúc nào ngay cả cô cũng không hề biết.

Bộ ảnh đầu tiên chụp ở KTV, thầy chủ nhiệm thân mật đỡ cô, ngồi vào trong xe taxi.

Mà cô thì sắc mặt đỏ bừng, rúc vào trong ngực ông ta, trong khi cánh tay mập mạp của thầy chủ nhiệm thì đặt ở bên hông của cô.

Lông mày nhíu chặt, hai tay cô siết chặt ly nước.

Cô chưa bao giờ cùng đi ra ngoài với chủ nhiệm Trương, một lần duy nhất là đi ăn liên hoan với thầy giáo.

Như vậy, không hề nghi ngờ, chủ nhiệm Trương chắc chắn là thừa dịp sau khi cô uống say, động chân động tay với cô.

Bộ ảnh tiếp theo chính là cảnh cô rời khách sạn vào sáng sớm, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, đi đường có chút mất tự nhiên, người sáng suốt nhìn qua liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng video được phát ra là ở trong quán bar Mị Sắc, Trương Long ôm cô vào lòng, giở trò với cô…

Ánh mắt của tất cả các thầy cô giáo trong văn phòng đều nhìn về phía Diệp Giai Nhi, bao gồm cả sự khinh thường, châm chọc khiêu khích và coi rẻ.

Thật sự không ngờ, cô giáo Diệp nhìn như thanh thuần, nhưng mọi chuyện cô làm ở phía sau thực sư giống như một con điếm phóng đãng, thật sự vô cùng buồn nôn.

Ánh mắt của những thầy cô giáo kia, Diệp Giai Nhi không phải không nhìn thấy, trong lòng cô biết rất rõ ràng.

Lúc này, cho dù cô có giải thích thế nào cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Điều duy nhất cô muốn biết rõ ràng đó là rốt cuộc ai đã chụp những bức hình này, và tờ báo mà người dẫn chương trình nói rốt cuộc là tờ báo nào?

Chuyện này, rốt cuộc là ai nhằm vào cô?

Suy nghĩ của cô còn đang dao động thì có tiếng bước chân vội vã gấp gáp đã truyền đến, cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên thì “Bốp” một tiếng, cô đã bị tát một cái vào mặt, nóng bỏng, đau rát.

Ngay sau đó, chính là tiếng la hét chửi bới thô lỗ: “Cô là cái đồ khốn nạn, muốn dụ dỗ chồng của ai đây?”

Diệp Giai Nhi thậm chí cảm giác được má trái đã chết lặng không có cảm giác, cô ngẩng đầu, đứng trước mặt vợ của chủ nhiệm.

Vì tránh làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, vậy nên cô cắn răng, nhẫn nhịn.

Bà ta hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất mập, lúc nổi giận đùng đùng gương mặt thịt mỡ run run, ngọn lửa trong mắt hừng hực chỉ hận không thể thiêu chết cô.

"Tôi không quyến rũ chủ nhiệm Trương." Giật giật má trái đau đớn, Diệp Giai Nhi gằn từng chữ.

"Không có? Chẳng lẽ lại là chồng tôi câu dẫn loại điếm như cô? Nhìn dáng người của cô, đằng sau cũng không biết lên giường với bao nhiêu người rồi!”

Bà Trương chanh chua cay nhiệt, những lời nói ra thật sự khiến cho người ta không chịu nổi.

"Tôi đương nhiên biết mình là hạng người thế nào, mà chủ nhiệm Trương là loại người thế nào, có lẽ cho đến bây giờ bà Trương cũng không quá rõ ràng, thật sự đáng buồn!”

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, lời nói lãnh đạm, chủ nhiệm Trương ỷ vào việc hiệu trưởng là cha vợ, ở trường học có tiếng bàn tay heo ăn mặn, thích nhất là việc động tay động chân với những nữ giáo viên trẻ tuổi, bà Trương lúc này chắc chắn còn chẳng hay biết gì.

"Đến chết cũng không biết hối cải, quả nhiên là hồ ly tinh vô liêm sỉ, để cho những phóng viên kia vào đi!”

Bà Trương giống như con gà mái bị nhổ sạch lông, giọng nói bén nhọn, đâm thủng màng nhĩ, con điếm này, lại còn dám chế giễu bà ta!

Các phóng viên đã chờ đợi từ lâu đột nhiên tràn vào như thuỷ triều, vây quanh Diệp Giai Nhi.

"Cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô giáo Diệp cứ phóng túng như vậy sao?”

"Thân là giáo sư nhân dân, hành vi như vậy không biết kiểm điểm, cô còn mặt mũi đối mặt với những học sinh của mình sao?”

"Cô giáo Diệp rốt cuộc đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông? Xin hỏi, người chồng chưa cưới đã chửa của cô có biết chuyện này chưa?”

"..."

Sau vụ giáo viên xâm hại tình dục trẻ nhỏ, trong một khoảng thời gian, giáo viên đã trở thành điểm nóng được quan tâm nhất, những tin tức rầm rộ như vậy, có phóng viên nào không muốn đưa tin?

Số lượng phóng viên quá đông, chèn ép khiến cho những giáo viên ở trong văn phòng đến ngay cả chỗ đứng cũng không có.

Nhưng cũng không có một giáo viên nào nói thay cho Diệp Giai Nhi, một là vì ở đây có quá nhiều phóng viên, hai là sợ đắc tội con gái của hiệu trưởng.

Về phần điều thứ ba, rốt cuộc Diệp Giai Nhi là hạng người thế nào, bọn họ cũng không biết rõ tình hình.

Cho nên bàng quan, để tránh bản thân mình bị vạ lây.

Diệp Giai Nhi cũng bị chèn ép liên tiếp lùi ra sau, ngã trái ngã phải, chân không đứng vững, hai tay cô bảo vệ phần bụng theo bản năng, cô sợ sẽ làm tổn thương đến đứa bé.

Trần Dĩ Ninh đứng cách đó không xa nhìn thấy rất rõ ràng hành động này của cô, hàm răng nhỏ trắng noãn nghiến chặt bên trong bờ môi.

Ngay lập tức, đầu óc cô ta nóng lên, giả vờ nghiêng người một cái, thân thể bẩn ổn hung hăng hướng về phía trước va tới.

Những phóng viên đứng trước mặt cô ta không hề phòng bị, bị cái va chạm hung ác này đụng phải, thân thể đương nhiên cũng hướng về phía trước va tới.

Ngăn cản không nổi sự va chạm của những người sau lưng, kết quả, Diệp Giai Nhi bị đụng ngã nhào xuống đất, nhất là phùng bụng đã bị va chạm với một cái bàn cứng rắn ở bên cạnh…

Một cơn đau không tả nổi từ phía bụng truyền đến, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, cô ngồi ở đó, lại phát hiện mình đau đến mức không thể tự đứng dậy được!

Dù đã như vậy, nhưng những ký giả kia vẫn không hề có ý định muốn dừng lại, vẫn chen chúc ầm ĩ.

Trong đầu đều đã loạn vang lên tiếng ong ong, cô cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu choáng váng, cả người không chịu nổi được sự choáng váng và đau đớn.

Các phóng viên giống như bị điên, còn một vài người trong lúc vô tình còn giẫm lên mu bàn tay của Diệp Giai Nhi.

Xuyên qua khe hở, bà Trương hài lòng nhìn chằm chằm vào Diệp Giai Nhi đang hít một hơi khí lạnh, cái mông to mọng uốn éo, hừ lạnh.

Để cho con điếm không biết xấu hổ này ngông cuồng trước mặt bà ta!

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp lạnh lẽo như băng truyền đến: “Tránh ra!”

Khí thế của giọng nói quá mức mạnh mẽ, các phóng viên nhao nhao không tự chủ mà dừng lại hành động của bọn họ.

Thuận theo giọng nói nhìn qua, thất cả đều sững sờ đứng nguyên tại chỗ như pho tượng, không có một ai ngoại lệ.

Anh... Anh... Sao anh lại tới đây?

Thẩm Hoài Dương chỉ mặc chiếc áo len màu xám, dường như tới có chút phong trần mệt mỏi, trên gương mặt tuấn mỹ phủ một lớp sương lạnh, hai mắt lạnh lẽo, giọng nói hung ác nham hiểm.

"Tất cả đều đứng đấy bất động hết sao? Muốn để Thẩm Hoài Dương tôi phải nhắc lại lời vừa rồi một lần nữa, đúng không?”

Khí thế quá mức uy hiếp, tất cả phóng viên cũng không dám nói gì, cũng không dám đối diện với tầm mắt của anh, chỉ tự động đứng sang hai bên, nhường ra một lối đi.

Ai ở trong thành phố S này lại dám đắc tội với Thẩm Hoài Dương?

Nhưng nói trở lại, cô giáo Diệp này và Thẩm Hoài Dương có mối quan hệ thế nào?

Tuy nhiên, ai dám mở miệng hỏi? Dám động thổ trên đầu Thái Tuế?

Sải bước thật nhanh đi qua, môi mỏng của Thẩm Hoài Dương mím chặt, xoay người, anh bế Diệp Giai Nhi vào lòng, động tác rất nhẹ nhàng theo bản năng.

Kinh ngạc, khiếp sợ nhìn gương mặt đẹp trai và quen thuộc trước mắt, tay Diệp Giai Nhi nắm chặt lông áo của anh, kinh ngạc gọi nhỏ: "Thẩm Hoài Dương..."

Cô tưởng mình bị ảo giác, nhưng khi chạm vào chiếc áo len ấm áp, trái tim cũng đần ấm áp và nhẹ nhàng hơn.

"Hả?"

Cất giọng, anh đảo qua gương mặt của cô, sưng đỏ tái nhợt, không có một chút sức sống nào.