Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 72: Anh ta về rồi!



Một tiếng hô “Mợ” này rất to và rõ ràng.

Ánh mắt của Vân Tử Lăng lạnh nhạt nhìn về phía những người đó, tiếp đó, con người hơi liếc xuống, dường như cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác đối với xưng hô này.

Đám người hầu hai mắt nhìn nhau, không biết mình đã làm sai chỗ nào.

Vì sao nhìn mợ, hình như lại càng không vui thêm thì phải?

Thế nhưng, tâm trạng của Hoắc Ảnh Quân lại tương đối tốt, nắm lấy tay của cô, đi sâu vào bên trong vườn nha.

Lúc này Vân Tử Lăng không hề giãy dụa, bởi vì ánh mắt của cô vẫn luôn bị những bông hoa kia hấp dẫn.

Hoắc Ảnh Quân vừa nắm tay dắt cô đi, vừa quan sát nét mặt của cô.

Lại phát hiện cô dừng chân dưới một gốc hoa anh đào.

“Thích hoa anh đào hửm?”

“Ừ.” Cô nhàn nhạt trả lời một tiếng, tiếp đó rút tay của mình ra, đột nhiên ngồi xổm xuống, nhặt từng cánh hoa anh đào trên mặt đất lên.”

“Nhà tôi ở thành phố Đông Dương, trong sân nhà có một gốc cây anh đào nhỏ, năm nào cũng đến tầm tháng ba tháng tư thì nở hoa, tâm trạng của mẹ tôi lúc đó cũng đều tốt.” Nói rồi, cô đứng lên: “Bà rất giỏi, bà sẽ dùng những cánh anh đào này làm thánh bánh hoa anh đào, bánh bông lan thạch hoa anh đào, rượu hoa anh đào, cánh hoa khi phơi phô còn có thể làm thành trà để uống, hàng năm hoa anh đào nở, tôi cảm giác dường như năm mới đã đến vậy!”

Cánh hoa trên bàn tay bị gió thổi thoáng qua, lập tức bay đi.

Ý cười trên môi Vân Tử Lăng cũng thoáng cái tắt đi.

Hoa, hàng năm sẽ còn đua nở.

Thế nhưng, người đã không còn nữa…

Ngửa đầu nhìn chằm chằm cây anh đào đang thỏa thích hứng gió kia, ánh mắt của cô vô cùng cô đơn.

Hoắc Ảnh Quân không nói gì, nhìn thấy cô như vậy, không khỏi nổi lòng thương tiếc.

Vì vậy, anh đi lên phía trước, kéo lại quần áo khoác trên người cô kín lại, giọng nói vừa trong trẻo êm tai, lại vừa vô cùng bình tĩnh: “Sau này tôi sẽ thưởng hoa anh đào cùng em!”

Vân Tử Lăng ngước mắt nhìn về phía đôi mắt nghiêm túc khác thường kia của người đàn ông.

Trong chốc lát, cô cụp mi mắt xuống, hàng lông mi thật dài cũng rủ xuống theo, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Tôi mệt rồi, muốn về phòng nghỉ ngơi.”

Hoắc Ảnh Quân biết, cô đang từ chối.

Kể từ lần đầu tiên trông thấy cô, cô vẫn trong trạng thái phòng bị.

Cho dù có Khúc Tịnh Quân cố gắng quan tâm cô, anh ta vẫn có thể thấy được, trong lòng của cô dường như vẫn luôn có cái gì đó gông cùm lại.

Chút xiềng xích ấy khóa lại tất cả những quan tâm về thế giới xung quanh.

Anh không vội, một ngày nào đó, anh có thể mở khóa được những xiềng xích trong lòng cô ra!



Sáu rưỡi chiều.

Vân Tử Diễm ngồi ở trên bàn, cả người có vẻ rất chán chường.

Vì sao bọn họ vẫn chưa đến?

Nhất định là do Vân Tử Lăng cố ý.

Nó chắc chắn không muốn để anh nhìn thấy cô ta!

Cho nên, liền kêu đám người vú Trương mang thức ăn lên trên lầu cho bọn họ!

“Tử Diễm, Tử Diễm!” Khúc Tịnh Kỳ thấy cô ta thất thần, đành phải gọi một câu.

Vân Tử Diễm sững người, vội vàng thôi không nghĩ nữa, yếu ớt nói: “Mẹ…”

Khúc Tịnh Kỳ đương nhiên biết cô ta đang nghĩ gì, vội vàng đưa tay ra vỗ vỗ lưng cô ta: “Con có biết vì sao con thua con bé kia không?”

Vân Tử Diễm nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, lắc đầu.

“Con ấy, là do con quá lương thiện, con nên nhớ kỹ, phụ nữ nếu như muốn bắt lấy một người đàn ông, sẽ dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, tuy rằng mẹ không hiểu vì sao nó nhất định phải cưới con bé kia, nhưng nhất định là trên người con bé kia có thứ mà con không có, vậy đó, con phải đi học, phải nhớ kỹ, hai người các con lớn lên giống nhau như đúc!”

Bốn chữ, ý nghĩa vô cùng sâu xa!

“Bộ dáng của chúng con… Giống nhau như đúc…”

“Con có thể xác định, con bé ấy cũng chưa từng lợi dụng điểm này để tiếp cận nó, sau đó lại dùng cách của mình?” Khúc Tịnh Kỳ nhắc nhở.

Vân Tử Diễm thoáng cái bừng tỉnh, đôi mắt lập tức đỏ lên: “Mẹ, vậy giờ con phải làm cái gì?”

“Đoạt lại!”

Vân Tử Diễm nhìn về phía bà ta, cau mày, đoạt lại?

“Mẹ…” Cô ta cụp mắt xuống: “Không biết vì sao, con luôn cảm thấy Ảnh Quân… Dường như không thích con…”

Không biết vì sao, cô cảm thấy Ảnh Quân càng ngày càng lạnh nhạt với cô ta.

Cái thái độ từ chối người khác ngay từ khoảng cách xa khiến cho cô ta luống cuống.

“Đây cũng là thứ mà con phải học!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn về phía cô ta, hỏi: “Nếu như con gả cho Ảnh Quân, phát hiện nó có người phụ nữ khác bên ngoài thì sao? Con có ly hôn với nó không?”

Vân Tử Diễm giật mình, lập tức lắc đầu: “Không đâu!”

Khúc Tịnh Kỳ hài lòng cười một tiếng: “Sao lại không được, đàn ông chỉ là thỉnh thoảng gặp dịp mua vui mà thôi, cho nên, con cứ coi cô ta là người thứ ba là được, con phải học những thứ cô ta có mà con không có!”

Vân Tử Diễm không lên tiếng, một tay kia nắm lấy quần của mình, rõ ràng rất xoắn xuýt.

“Tử Diễm, đừng có coi thường thủ đoạn đê tiện kia của cô ta, thường những thủ đoạn ‘không lên sân khấu’ kia, càng có thể hấp dẫn đàn ông!”

Vân Tử Diễm nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ, bị lời nói của bà ta làm cho khiếp sợ không biết nên nói cái gì.

“Con tốt nhất nên suy nghĩ về lời nói của mẹ đi, con hãy nhớ kỹ, con vẫn chưa thua, điều quan trọng nhất, là con và cô ta giống nhau như đúc, điều thứ hai, trên người con có trái tim của Hi Vân, chỉ bằng điều này, mặc kệ con có làm cái gì, thằng bé cũng sẽ không oán giận con, con hiểu chưa?” Nói rồi, bà ta đứng lên: “Suy nghĩ kỹ một chút đi!”

Dứt lời, Khúc Tịnh Kỳ rời khỏi bàn ăn.

Vân Tử Diễm ngồi trước bàn ăn, cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Khúc Tịnh Kỳ.

Giống nhau như đúc…

Một tay, không nhịn được mà chạm lên gò má của chính mình.

Cho nên, ngay từ đầu Vân Tử Lăng đã được lợi từ gương mặt này của cô ta.

Bởi vì như thế, cho nên mới có thể khiến anh mất trí.

Vì thế, anh mới có thể tới gần nó.

Cũng bởi thế, cũng vì đến quá gần, anh mới bị nó làm cho mê mẩn.

Hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

Năm năm trước, cô ta suýt chút nữa đã bại dưới tay Hi Vân.

Năm năm sau, chẳng lẽ cô lại phải thua dưới tay Vân Tử Lăng sao?

Nhìn người đàn ông mà cô yêu đã mười mấy năm kia ôm em gái của cô ta sao?

Thoáng chốc, trong đầu của cô ta không cách nào ngừng lại được mà hiện lên đủ loại hình ảnh nhơ nhớp khi hai người bọn họ cùng chung một chỗ.

Thậm chí, buổi tối bọn họ vì sao lại không xuống lầu ăn cơm.

Tại sao lại phải ăn cơm ở trong phòng, cô ta không thể nào loại bỏ mấy suy nghĩ đó được.

Chẳng nhẽ, bọn họ đang làm chuyện gì đó mà người ta không thể thấy được sao?

Mặc dù bây giờ thân thể của Vân Tử Lăng không đủ sức để chung đụng chăn gối, nhưng nó có miệng mà!

Phải biết rằng, đôi khi đàn ông càng thích miệng của phụ nữ hơn.

Nghĩ đến đây, cô ta như phát điên không thể kiềm chế được.

Rõ ràng người đàn ông kia là của cô ta, tại sao lại bị nó cướp đi?

Không thể, cô ta tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết, cũng tuyệt đối không thể chịu thua!

Đúng, nó và mình có bộ dáng giống y hệt nhau!

Chuyện mà Vân Tử Lăng có thể làm được, cô ta hoàn toàn có thể làm được!



Tám giờ rưỡi.

Như thường lệ, Hoắc Ảnh Quân đều đi đến bể bơi nhà mình để bơi.

Đây đúng là thói quen của anh.

Vân Tử Lăng vẫn cuộn mình ngồi trên salon đọc sách, nhìn qua đó chính là luật doanh nghiệp.

“Em muốn học thì hỏi tôi nhiều một chút, em cảm thấy đọc mấy thứ đồ chết kia có tác dụng sao?” Hoắc Ảnh Quân cầm một bộ quần áo nhìn về phía người nào đó đang ngồi trên ghế salon.

Vân Tử Lăng chống má đọc sách, vốn không thèm để ý đến anh.

Cô đương nhiên biết lời anh nói là rất có ý, thực tiễn nếu so với lý thuyết thì quan trọng hơn.

Nhưng bây giờ, cho dù cô có muốn đi thực tiễn, cũng phải hiểu một chút điều kiện tiên quyết đã.

Còn hơn hai tháng nữa sẽ đến mùa tốt nghiệp, đến lúc đó, cô ít nhất phải nắm chắc ba phần mới có thể đi gây dựng sự nghiệp.

Cho nên, mỗi một bước ở hiện tại, đối với cô mà nói, đều vô cùng quan trọng.

Dù sao, cô không có ai để có thể dựa vào.

Mỗi một bước đều phải cẩn thận, dè dặt.

Hoăc Ảnh Quân đóng ngăn tủ lại, nhìn thấy cô cau mày, cắn móng tay nhìn chằm chằm vào quyển sách, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Anh lại đi tới, cầm quyển sách của cô lên.

“A!” Vân Tử Lăng ngẩn ra, đưa tay với lấy quyển sách, nhưng lại bị Hoắc Ảnh Quân nắm lại.

Ngay sau đó, anh cúi người xuống, hai tay như vây lấy thân thể nhỏ bé của cô trên ghế salon, môi mỏng dừng lại bên tai cô, tiếng nói thật trầm gõ vào trong màng nhĩ của cô: “Em có biết, học viện bọn em mời chồng em đến đó diễn thuyết bao nhiêu lần, tôi cũng đều từ chối không?”

Vân Tử Lăng không mở miệng, vẫn duy trì động tác như cũ.

“Được rồi, đừng xem nữa, thân thể em không chịu được đọc sách trong một thời gian dài đâu, em nghỉ ngơi một lúc trước đi, chờ tôi tắm xong về thì nói cho em nghe cái gì là thương trường, được không?” Anh nói xong, ôm lấy cô, nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường.

“Tôi sẽ về nhanh thôi.” Nói rồi, Hoắc Ảnh Sâm cầm quần áo và đồ dùng hàng ngày đi ra ngoài.

Trong phút chốc cánh cửa kia đóng lại.

Vân Tử Lăng đi chân trần xuống giường.

Cô đi một mình ra bên ngoài ban công.

Hai ngày nay, chẳng hiểu sao anh ta cứ quản việc của cô.

Bên ngoài phòng lúc ban trưa có thể mở cửa sổ một lúc, thế nhưng những thời gian khác đều không cho phép mở, nói là gió không tốt cho thân thể của cô.

Nhưng cô vốn cũng chẳng cần anh quan tâm đến.

Không sai, cô không cần bất cứ sự quan tâm của kẻ nào.

Cuối tháng ba ở thành phố Nam Dương, sớm muộn gì bên ngoài cũng thoáng lạnh, giữa trưa cũng có thể mặc áo ngắn tay.

Vân Tử Lăng từ từ co rúc người trên ghế salon ngoài ban công một mình, vốn muốn yên tĩnh một lúc.

Thế nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng nức nở như mèo kêu.

Âm thanh này…

Thật quen thuộc!

Cô từ từ ngồi dậy, đi theo âm thanh đó.

Nhẹ nhàng vén bức màn mỏng lên, cô thấy rõ được căn phòng cách vách trên ban công, Hoắc Nhã Linh đang co cuộn người trên ghế, không không kiềm lại được.

Cô ta như vậy, lại khiến cho Vân Tử Lăng thoáng sợ hãi.

Thế nhưng, cô không đến làm phiền.

Lúc cô ta khóc có đè nén lại tiếng, cô liền biết rõ, Hoắc Nhã Linh không muốn để cho bất kỳ ai biết cô ta đang khóc.

Quả nhiên, mỗi người đều có một câu chuyện riêng.

Vân Tử Lăng không làm phiền, kéo bức màn lại, đóng cửa ban công, lên trên giường.

“Đinh” đúng lúc này, điện thoại di động của cô chợt vang lên.

Vân Tử Lăng vừa nhìn qua, là một dãy số không có tên, nhưng dãy số này, cô lại quen mắt.

“Em có khỏe không? Anh về rồi đây!”

Con ngươi của Vân Tử Lăng lập tức giãn to, tay đang cầm điện thoại di động run rẩy.

“Nghe nói em đang ở thành phố Nam Dương, chúng ta có thể gặp mặt một lần không?”

Vân Tử Lăng cắn môi nhìn mấy dòng tin nhắn kia, cả người hơi run rẩy, cô không biết nên trả lời thế nào.

Sau một hồi lâu, cô bỏ điện thoại xuống, cả người thoáng bối rối.

“Đinh đinh đinh” đột ngột, tiếng điện thoại di động của cô vang lên.

Vân Tử Lăng kinh hãi, nhanh chóng nhìn về phía điện thoại di động, là Mẫn Hy gọi tới.

“Này…”

“Tử Lăng, anh ta về rồi đấy, cậu có biết không?” Giọng nói của Mẫn Hy vô cùng khiếp sợ: “Anh ta liên hệ với cậu không? Nghe nói chiều hôm nay vừa mới xuống máy bay xong.”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, cầm điện thoại di động, người mơ mơ màng màng.

“Tử Lăng…”

“Anh ta có hẹn tớ…” Một hồi lâu sau, cô lên tiếng: “Anh ta vừa mới gửi tin nhắn cho tớ, hẹn gặp mặt tớ…”

“Hả, thật đó hả, vậy cậu có muốn gặp một lần không?” Mẫn Hy vội vàng hỏi.

“Gặp mặt?”

“Đúng vậy, gặp mặt đó, cậu đã đợi anh ta nhiều năm như vậy, anh ta về rồi, cậu không muốn gặp anh ta sao?” Giọng nói của Mẫn Hy như hăng hái thay cô.

Thế nhưng, ánh mắt của Vân Tử Lăng lại lạnh đi.

Gặp mặt sao?

Hiện giờ cô còn có tư cách gì để gặp mặt anh ấy nữa?

“Tử Lăng? Tử Lăng, cậu còn nghe không đó?”

“Mẫn Hy… Cậu biết mà, tớ đã kết hôn rồi…”