Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 129



‘Chị Trang Lam cũng không tệ, đều rất xinh đẹp.’

“Tồi mong đợi Lê Nhất Ninh cơ, trang phục công chúa quá đẹp!”

“A a a a đúng vậy Lê Nhất Ninh cái khác không nói, chỉ riêng phần nhan sắc đó thôi nhất định là cao nhất trong đoàn phim của chúng ta.”

Nghe xong, Trang Lam cầm lòng không đậu chuyển tầm mắt về phía cửa phòng hóa trang khép kín.

Cô ta hơi mím môi, trong mắt lướt qua một chút cảm xúc mà người bên cạnh nhìn không hiếu.

Trợ lý nhìn thấy, rất hiếu chuyện nói: “Chị Lam, đừng để ý những gì họ nói, chị mới là đẹp nhất.”

Trang Lam cười khẽ một tiếng: “Chỉ có nhan sắc thì có tác dụng gì.”

Cồ ta vén tóc một cái, nhàn nhạt nói: “Chị khồng để ý.”

Trợ lý của Phó Mộng cũng nghe thấy những lời này, cô ấy nhìn về phía nghệ sĩ của mình.

“Chị Mộng, chị khồng tức giận sao?”

Phó Mộng ngước mắt, nhìn cô ấy: “Tức giận cái gì?”

Trợ lý nghẹn một lúc, nhỏ giọng nói: “Các cô ấy nói Lê Nhất Ninh xinh đẹp nhất trong đoàn phim chúng ta.”

Phó Mộng ‘a’ một tiếng, lật xem kịch bản: “Đây là sự thật không phải sao.”

Trợ lý: ” °

Cô ấy nhịn không được lấp liếm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng em cảm thấy chị Mộng mới là xinh đẹp nhất.”

Phó Mộng phì cười, vồ vai cô trợ lý: “Dùng ánh mắt bình thường nhất để đánh giá, nếu khồng mang thành kiến thì Lê Nhất Ninh đẹp nhất là điều không nghi ngờ gì nữa, có điều em dề cao chị cảm thấy chị xinh đẹp nhất cũng là suy nghĩtrong lòng em, không nhất thiết đi phản bác ý kiến của người ta, ánh mắt mồi người một khác mà.”

Ve mặt này, trước giờ Phó Mộng luồn nhìn rất thoáng.

Tuy cô cũng thích cái đẹp nhưng vừa rồi khi nhìn thấy gương mặt đó của Lê Nhất Ninh, cô không thể khồng thừa nhận tuổi trẻ thật tốt, trạng thái hay làn da vân vân Lê Nhất Ninh đều có.

Nghĩ vậy tự nhiên cô vui vẻ.

“Trông đợi diễn xuất của Lê Nhất Ninh.”

Hy vọng đừng quá tệ.

Trợ lý gật đầu: “ừm ừm, chị Mộng nói rất dung.”

Phó Mộng liếc cô ấy: “Chị biết trước kia em thích Giang Nguyên nên có cái nhìn phiến diện đối với cô ấy, nhưng nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, hiểu chưa?”

Trợ lý vừa muốn đáp thì bên kia truyền tới tiếng kinh hô.

Nhân viên công tác hiện trường đều không kìm được xoay đầu nhìn qua, cửa phòng luôn đóng kín đó lúc này được mở ra, người trang điểm trong thời gian dài nhất chầm chậm đi ra.

Đầu tiên là đôi chân đập vào trong mắt mọi người trước cô mặc một chiếc nhu quần (2) màu

hồng nhạt chất liệu sa mỏng nhẹ nhàng, trâm cài trên đầu lay động theo từng bước đi, phát ra ánh sáng rực rỡ khiến ánh mắt người xem không khỏi rơi trên đó.

Cuối cùng, tầm mắt mọi người dừng lại trên mặt cồ.

Lớp trang điểm trên mặt cô không tính là dày, có điều cảm thấy hơi nhạt, nhưng đồi mắt long lanh đó, gương mặt trái xoan mịn màng đó cùng ý cười trên khóe mắt đó dều khiến người ta kiềm lòng không đậu ngắm nhìn tới mức ngẩn ngơ.

Tỉ lệ ngũ quan của Lê Nhất Ninh cân đối tới mức khiến người ta không còn chồ để soi mói.

Khóe môi cô cong lên, mang theo chút ý cười nhạt.

Khiến quần chúng nhìn tới mức ngây người hết lần này tới lần khác.

Bỗng, bên cạnh truyền tới giọng nói: “Đẹp quá đi thôi.”

“Tưởng chừng như đây chính là tiểu công chúa thật ấy.”

“Hu hu hu hu tồi tuyên bố tôi sắp trở thành fan nhan sắc của Lê Nhất Ninh rồi, cô ấy rất phù hợp với

cổ trang đó.”

“Dáng người đẹp quá đi.”