Cô Vợ Rắc Rối Của Ảnh Đế

Chương 27



Hoắc Thâm cùng với nhân viên công tác của tổ đạo diễn hoàn toàn bị hành động của Lê Nhất Ninh làm cho ngây người.

Càng quan trọng hơn là, đoàn du khách cách đó không xa đã phát hiện ra Hoắc Thâm rồi, kinh ngạc hô lên một tiếng tất cả chạy qua nhanh như một làn khói.

“Thật không, là thầy Hoắc sao?”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lê Nhất Ninh vì kiếm tiền, cái gì cũng không lo không nghĩ nữa: “Chính là thầy Hoắc, đây là ngựa thây Hoắc vừa cưỡi, nếu chụp hình chung với ngựa là mười đồng, chụp hình chung với thầy Hoắc là hai mươi đồng, lên ngựa năm mươi đồng một người, mọi người muốn không?”

Các cô gái và bà dì: “Muốn muốn muốn, tôi muốn!”

Hoắc Thâm: “.......

Lê Nhất Ninh khống chế cục diện trước mắt: “Từng người từng người tới, mọi người đừng chen lấn, chúng tôi ở đây cả một ngày nên mọi người đừng chen lấn nha, tôi đi lên trước một chút được không.”

Lúc Đồng Nhiễm và Giang Nguyên trở lại, thấy Hoắc Thâm đang kinh doanh với gương mặt mang theo “nụ cười, mà Lê Nhất Ninh đang lấy một cái ghế cây nhỏ ngồi bên cạnh...... đếm tiền.

Đồng Nhiễm hoảng hốt không thôi, nhìn chuyện thình lình xảy ra này: “Ninh Ninh, cô đây là đang làm gì vậy?”

Lê Nhất Ninh “a' một tiếng, nhìn Hoắc Thâm: “Đang để thầy Hoắc kiếm giúp chút tiền.”

Đồng Nhiễm nhìn hai cái, đột nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

“Ninh Ninh, sao cô có thể làm như vậy chứ” Cô ta nói lời chính nghĩa: “Chúng ta sao có thể để thầy Hoắc kiếm tiền chứ, hơn nữa..... còn để nhiều người như vậy chụp hình chung với thầy Hoắc.”

Cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thầy Hoắc chúng ta có thân phận gì, sao có thể chụp hình chung với bọn họ.”.

Nghe xong, Lê Nhất Ninh ngước mắt lên lạnh lùng nhìn cô ta: “Thầy Hoắc có thân phận gì?”

Đồng Nhiễm không lên tiếng.

Lê Nhất Ninh chỉ Hoắc Thâm cách đó không xa nói: “Thầy Hoắc và tất cả du khách đều như nhau, đều là người bình thường chỉ có công việc tương đối đặc biệt hơn một chút mà thôi, sao không thể chụp hình chung với du khách chứ?”

Đồng Nhiễm bị cô nói cho nghẹn họng nói không nên lời, cô ta dịu dàng nói: “Nhưng thầy Hoắc dù sao cũng là khách của chúng ta, để khách kiếm tiền không hay lắm”

Lê Nhất Ninh 'ừ một tiếng: “Tôi hỏi ý kiến thầy Hoắc rồi, anh ấy đồng ý”

Thật ra nếu Hoắc Thâm không đồng ý, cho dù Lê Nhất Ninh có là vợ trên giấy chứng nhận kết hôn của anh đi nữa cũng không dám gàn bướng như vậy.

Từ chỗ chú Hứa cô nghe được không ít chuyện liên quan tới quá trình trưởng thành của Hoắc Thâm cùng với một vài chuyện mà người này từng làm, trông anh tuy lạnh lùng là thế nhưng trên thực tế đối xử với fan rất tốt.

Càng đừng nói những bác gái này đều là fan điện ảnh của anh, tuy không phải ai ai cũng như nhau nhưng đối với Hoắc Thâm đều có tò mò và yêu thích, bằng không cũng không tích cực chụp hình chung với anh như vậy.

Bình thường họ không gặp được Hoắc Thâm, vừa lúc có cơ hội chụp hình gì đó, chỉ cần không liên quan tới cuộc sống riêng tư thì Hoắc Thâm không hề từ chối.

Cô nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa, đột nhiên cảm thấy mấy câu chú Hứa nói khá đúng.

Thật ra Hoắc Thâm là một người thiếu tình thương.

Có thể nhìn ra được, gia đình họ Hoắc lớn như vậy nhưng không hề khiến Hoắc Thâm cảm thấy hạnh phúc.

Cô nghĩ ngợi, nói thật thì nếu phương diện đó của Hoắc Thâm được, lại đối xử với mình dịu dàng thêm chút nữa, có thể cô sẽ thích Hoắc Thâm.

Chỉ với gương mặt đó thôi cũng đủ hấp dẫn người ta rồi.

Nhưng đáng tiếc..... Hoắc Thâm quá lạnh lùng, không thích hợp với mình.

Cuối cùng, sau khi người của đoàn du lịch chụp hình xong, Lê Nhất Ninh đưa một chai nước cho Hoắc Thâm: “Cực khổ rồi”

Hoắc Thâm liếc nhìn cô một cách sâu xa.

Lê Nhất Ninh bất lực, nhìn anh nói: “Chuyện tôi vừa làm có hơi quá đáng đúng không?”

Hoắc Thâm uống một ngụm nước, trái cổ lăn lên lăn xuống trông vô cùng quyến rũ.

Không hiểu vì sao, Lê Nhất Ninh cũng cảm thấy khát nước.

Hoắc Thâm dừng lại, con ngươi sâu thẳm nhìn chăm chăm cô một lúc: “Có ý gì.”

“Không nên thu tiền?” Hoắc Thâm ngừng lại vài giây: “Em thu không nhiều.” “Có lẽ không sao.”

Anh đầu nhìn một cái, thấp giọng nói: “Nếu như không ổn, tổ tiết mục sẽ tự móc túi trả tiền trở lại.”

“Vậy thì tốt, vừa rồi tôi còn lo lắng cả buổi” Hoắc Thâm: “......” Anh nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Phải không.”

“Đương nhiên rồi."

Hoắc Thâm cười giễu một tiếng, lạnh nhạt nói: “Sao tôi thấy em chơi rất vui vẻ vậy.”

Lê Nhất Ninh: “???”

Cô không có, cô không thừa nhận.

Cũng may Hoắc Thâm không tính toán nhiều với cô, mọi người cũng mệt rồi, cuối cùng mệt rã rời dọn đường hồi phủ.