Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút

Chương 52: Dùng thân phận gì?



Tại biệt thự của Tần Vô Song, trên tầng hai cánh cửa ban công từ từ mở ra, gió đêm thổi vào phòng, chiếc màn mỏng trước cửa bay phấp phơ. Dáng người cao to thân mặc sơ mi trắng đi vào, đôi mắt xanh lóe sáng trong màn đêm, mái tóc bị gió thổi bay nhưng không giấu được vẻ tuấn tú.

Tề Thiên Mặc nhìn ngó xung quanh phòng.

- Cô ta đâu rồi?

Anh nghĩ thầm, chân bước tới bên giường, tay đặt lên chỗ nằm.Không có hơi ấm, cô ta lại không có ở nhà sao? Bây giờ cũng là nửa đêm rồi có thể đi đâu chứ.

Nghĩ rồi Tề Thiên Mặc liếc mắt về phía phòng tắm, không có tiếng nước cũng như hơi thở người, chắc chắn cô không ở trong phòng.

Anh đến mở cửa phòng bước ra ngoài đi xuống tầng. Đứng trên cầu thang quan sát một lượt dưới sảnh, khẳng định luôn là Tần Vô Song không có ở biệt thự.

- Không có ở nhà sao? xảy ra chuyện?

Tề Thiên Mặc gạt bỏ suy nghĩ trong đầu, sao cô ta có thể xảy ra chuyện chứ ai có thể "làm khó" Kiera chứ. Nhưng anh vẫn có chút gì đó vẫn lo lắng cho cô...nhưng anh dựa vào lý do gì mà lo lắng chứ..dựa vào đã ngủ cùng nhau sao, hay chỉ vì anh muốn quan tâm đến cô muốn nhìn cô...

Chiếc Audi đen phóng nhanh trên đường. Như muốn giải tỏa hết cảm cảm xúc của người điểu khiển nó.

.............

Sáng hôm sau Tần Vô Song ăn sáng chung với gia đình Eckart rồi xin phép về nhà, Atrix thì đi từ sớm nên không ăn cùng. Ngày mai bắt đầu có nhiệm vụ nên cô muốn dành hôm nay để nghỉ ngơi nốt.

về biệt thự thì cô đi thẳng lên phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa chỗ ban công đang mở thì nhíu mày khó hiểu, cô nhớ đã đóng cửa trước khi đi ra ngoài rồi mà, chẳng lẽ gió sao? Không Tần Vô Song lý do này đi, chả lẽ trộm sao.......

Kệ đi

Tần Vô Song chẳng quan tâm lắm, dù sao nhà cô cũng không có gì để trộm, mà có trộm thì cô cũng có thể mua lại, hiện giờ cô hơi mệt muốn chợp mắt một lúc. Sáng sớm 6 giờ phu nhân Bella đã gọi cô dậy, thường cô sẽ ngủ ít nhất đến 8 giờ mới đã nên giờ muốn ngủ bù.

Reng reng..

Tiếng chuông điện thoại đánh thức, vừa chợp mắt chưa đầy nửa tiếng đã bị gọi dậy liền không vui chút nào, Tần Vô Song cau mày ngồi dậy cầm điện thoại bên cạnh bấm nhận.

- Có chuyện gì?

Giọng khó chịu cộng thêm chút ngái ngủ của cô, Atrix liền biết đã làm phiền đén giấc ngủ của Tần Vô Song, liền nhanh chóng nói thẳng vào chuyện tránh cô lạ tức giận lên đến nhai đầu anh mất.

- Đúng, tối mai có nhiệm vụ, cụ thể thế nào chiều nay em cùng Lucios đến trụ sở anh sẽ nói kĩ.

- Được.

Tút tút

Nói xong Tần Vô Song liền ngắt máy, ngả đầu vào gối tiếp tục ngủ.

Cô ngủ một giấc đến trưa mới dậy, cảm giác thoải mái và tỉnh táo. Cô lấy điện thoại hẹn Lucios đi ăn trưa rồi tiện đến trụ sở luôn.

- Lu, rảnh không? đi ăn với tớ.

- Được cũng đang định hẹn cậu đây.

Lucios đồng ý.

- Chỗ cũ.

- Được

Tần Vô Song cúp máy, đi rửa mặt và thay đồ. Rồi dùng chiếc xe đơn giản chạy đến quán ăn, từ nhà cô đến đó mất ít nhất 20' còn Lucios thì mất 30' nên cô đến trước cả anh ta.

Nhân viên nhìn thấy cô thì niềm nở chào rồi đưa cô vào chỗ ngồi. Vì là khách quen nên nhân viên ở đây rát thiên thiện với cô.

- Chị K lại đến rồi à?

- Đúng.

Nhân viên thu ngân thì thầm.

5' phút sau thì Lucios mới đến, anh biết chỗ nên không cần tìm mà đi thẳng đến bàn của Tần Vô Song dang ngồi.

- Ăn gì đây.

Lucios ngồi xuống ghế đối diện, còn Tần Vô Song đang cầm tờ menu nhân viên đứng bên cạnh chờ cô chọn món.

- Lấy mì ý, salat tôm với nước chanh mỗi thứ một phần.

Nói xong cô liền đưa tờ menu cho Lucios.

- Mì sốt trứng, với cà phê được rồi.

Anh ta nhìn một lượt rồi chọn đại hai món quen thuộc rồi đưa cho phục vụ. Khẩu vị trước giờ của Lucios vẫn kì lạ như vậy, khó hiểu.

- Lần này không có Phedra sao?

Tần Vô Song hơi thắc mắc, mọi lần thường thì cô sẽ hành động với Phedra còn Lucios thường làm một mình.

- Thì Atrix sợ cậu buồn chán nên nhiệm vụ này của tớ mang theo cậu cho vui.

Lucios trả lời vui vẻ.

- Vậy cậu làm một mình đi.

Tần Vô Song nhắm mắt dựa lưng vào ghế nói.

- Đại khái tớ không biết, chỉ có thể nghe Atrix dặn dò thôi.

Tần Vô Song nghe Lucios nói liền gật đầu, cô chỉ nói vậy thôi chứ nếu đã giao cho cô và Lu thì chắc hẳn nhiệm vụ lần này phải xử lí rất nhiều người rồi.

Ngồi nói chuyện thêm một lát thì thức ăn đã dược đưa lên. Hai nguời bắt đầu dùng bữa.