Cô Vợ Sát Thủ Bình Tĩnh Lại Chút

Chương 88: Bà xứng không?



Sáng hôm sau.

Tần Vô Song tỉnh dậy, thấy Tề Thiên Mặc đang nằm cạnh, hai mắt nhìn cô chăm chú.

- Ư, mấy giờ rồi?

Cô ngồi dậy, hơi vươn người. Thân thể vẫn hơi ê ẩm, đêm qua cái tên này hành cô gần như không ngủ. Bây giờ người mất hết sức lực, cô khỏe thật đấy nhưng với cái thể lực này của anh ta thì cô địch không nổi.

- 9 giờ sáng.

Họ vậy mà lại ngủ đến gần trưa. Tề Thiên Mặc không tính đi Anh sao, mà lại để cô ngủ như vậy.

- Lúc nào xuất phát vậy.

- Khi nào em tỉnh thì đi.

Nói xong Tề Thiên Mặc nhổm người dậy, ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy. Tần Vô Song không nói gì, cô muốn đứng dậy vào phòng tắm, cả người cô rất khó chịu cảm giác dính dính,thân thể mệt mỏi.

- Em muốn đi tắm.

Cô vỗ vỗ vào cánh tay của anh, dạo này cô cảm thấy anh và cô dường như đã thân thiết hơn trước, ở bên cạnh anh cô thấy rất dễ chịu không bị bài xích nên cách nói chuyện có chút khác, không cứng nhắc như bình thường.

Tề Thiên Mặc liền buông cô ra, Tần Vô Song quấn khăn bước vào nhà tắm.

Một lát sau chuẩn bị xong rồi thì cô mặc một bộ đồ trắng thoải mái đi xuống. Dưới sảnh có Tề Thiên Mặc, Trác Nhiên và một người nữa.

- Em xong rồi à, vậy đi thôi.

Anh lên tiếng. Trác Nhiên đứng cạnh gật đầu, anh chưa bao giờ thấy gia chủ nói cách dịu dàng đến vậy. Chắc mẩm Tần Vô Song sẽ là chủ mẫu tương lai.

- Ừm.

Cô đang nghĩ không cần mang gì theo sao, nhưng mà chắc anh đã có chuẩn bị hết rồi nên không nhất thiết phải hỏi.

Bọn họ đi ra ngoài, phi cơ riêng đã chờ sẵn. Tần Vô Song cùng Tề Thiên Mặc bước lên trước, hai người kia lên sau. Phi cơ này do người đàn ông đi sau kia điều khiển, hắn ta là Tử Lâm, thuộc hạ thân cận của Tề Thiên Mặc giỏi nhất là điều khiển máy bay và xác định phương hướng.

Sau khi đã an ổn, phi cơ cất cánh.

Tần Vô Song ngồi cạnh Tề Thiên Mặc vẫn thấy hơi buồn ngủ chắc do đêm qua cô ngủ không đủ giấc, từ khi ngủ cùng anh ta có vẻ vấn đề về giấc ngủ của cô đã cải thiện đôi chút.

- Mệt sao?

Tề Thiên Mặc nhận thấy cô không thoải mái, mặt lại hơi lờ đờ nên quay qua hỏi.

- Ừm, hơi buồn ngủ..oáp.

Nói xong cô ngáp một tiếng. Tề Thiên Mặc mỉm cười nhẹ.

- Ngủ đi, khi nào đến nơi anh sẽ gọi.

Chuyến bay này khá dài nhưng với phi cơ do Tử Lâm lái thì nhanh nhất là 4 tiếng, thời gian đó đủ để cô ngủ một giấc, là do anh đêm qua làm cô mệt rồi.

Tần Vô Song liền tựa đầu vào ghế, ngả người ra phía sau, cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ. Tề Thiên Mặc thấy cô khó khăn như vậy liền giữ đầu cô ngả về vai anh, tạo cho cô cách ngồi thoải mái nhất. Tần Vô Song tìm được tư thế thích hợp liền nhắm mắt.

..............

4 tiếng trôi qua, chiếc phi cơ đáp xuống một biệt phủ rộng lớn. Bốn người bước xuống, Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song bước xuống đầu tiên, một hàng người giúp việc đã đứng sẵn.

Cô nhìn quanh, biệt phủ này nhìn không giống biệt phủ bình thường, rất to và rộng có thể so sánh với Tề gia ở nước B.

- Lát nữa em chỉ cần ngồi nghe đừng nói gì cả, biết chưa!

Tề Thiên Mặc nhắc nhở. Cô chỉ biết gật đầu. Ánh mắt người hầu nhìn lén cô có chút kì lạ nhưng cô hơi đâu để ý chứ.

- Cậu chủ, ông chủ và bà chủ đang đợi cậu.

Một quản gia già tiến lên cúi đầu nói, nhìn qua Tần Vô Song, ánh mắt có chút hù dọa, nhưng khi nhìn vào mắt cô thì đột nhiên thu lại ánh mắt đó.

Sở dĩ vì Tần Vô Song đã đáp lại ông ta bằng sát khí không che dấu của mình ánh mắt như lưỡi dao cứa thẳng vào đôi mắt già nua khiến ông ta thu mình.

Tề Thiên Mặc gật đầu, ôm eo cô rồi bước vào biệt thự lớn nằm giữa. Trong sảnh chính có một người đàn ông và một người phụ nữ ngồi giữa. Hai người phong thái không hề nhỏ, dáng vẻ uy nghiêm.

- Marcus con về rồi!

Người phụ nữ trông thấy anh thì mắt lộ vẻ vui mừng, còn người đàn ông bên cạnh thì không phản ứng. Anh cũng không nói gì, thái độ lạnh nhạt.

- Gọi tôi về có chuyện gì?

Tề Thiên Mặc vào thẳng vấn đề, nhìn hai người ngồi đó.

- Cô gái này là...?

Anh nhíu mày, bà ta thấy thế thì im bặt. Người đàn ông kia mới đặt tách trà xuống.

- Cũng không có gì. Con cũng đến tuổi rồi hôn sự không thể kéo dài, ngày mai là tiệc hằng năm của gia tộc ta, đến lúc đó sẽ công bố tiểu thư Libiria là hôn thê của con.

Ông ta vừa nói vừa cố ý liếc qua Tần Vô Song. Cô chả lẽ lại không hiểu sao, nhìn cô rồi còn cố ý nhắc đến hôn sự của Tề Thiên Mặc, chẳng phải đang cảnh cáo cô sao. Nhưng mà....cô là ai chứ? chắc cô sợ.

- Hôn sự của tôi từ lúc nào đến người như ông định đoạt?

Đáp lại ông ta là lời châm biếm từ Tề Thiên Mặc, làm ông ta khó chịu.

- Marcus con nói vậy có ý gì? chúng ta là cha mẹ con, hôn sự của con do ta định đoạt.

- Cha mẹ sao? cha tôi đã mất rồi, còn bà xứng làm mẹ tôi không?

Anh ta phì cười, nụ cười lạnh lẽo đến tận xương tủy. Người phụ nữ lặp tức chột dạ quay đi chỗ khác.

- Không nói nhiều, ngày mai hôn sự của ngươi và Libiria nhất định phải thực hiện.

Ông già quát lớn. Tần Vô Song không hiểu, đứng khoanh tay nhìn ông ta Tề Thiên Mặc có vẻ rất ghét ông ta thì chắc lão là người chả tốt lành gì.

- Tôi không rảnh đâu, các người tự lo liệu.

Anh chả quan tâm, ôm cô rời đi để mặc hai người kia tức tối.