Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 54: "vô văn hoá"



Đúng lúc này, Cao Trường Cung cùng cậu con trai Cao Trường Lưu đi vào. Và... Ai kia? Là Dạ Nhạc Doanh? Sao cô ta lại đi cùng hai cha con?

Trông anh thật lịch lãm. Bao nhiêu cô đều nhìn trầm trồ

“ Ôi! Đó là Cao Trường Cung. Anh ấy và vợ anh ấy... Trông thật đẹp đôi. Cậu bé dễ thương quá.”

“ Cha như nào, con như vậy.”

“ Quả là gia đình hạnh phúc”

Dạ Nhạc Doanh nghe được những lời khen ngợi của những người kia. Cô ta mỉm cười hạnh phúc, ngước mắt lên nhìn Cao Trường Cung.

Anh và tiểu Lưu nghe những lời như vậy không hề vui một chút nào. Mặt họ có vẻ miễn cưỡng. Tất cả là do bà Cao ép anh.

Anna nhìn thấy Cao Trường Cung, tiểu Lưu và Dạ Nhạc Doanh, cô nở một nụ cười chua chát, nghĩ bụng: "Họ thật là một gia đình hạnh phúc. Cao Trường Cung... em thấy mừng cho anh. Người như em không xứng đáng."

Cao Trường Cung nói: "Xin lỗi... tôi tới muộn."

Ông Hàn bỗng đổ mồ hôi

" Không sao... mời Cao tổng dự tiệc."

Ba người họ bước vào trong. Bây giờ Dạ Nhạc Doanh mới để ý, cô gái trong bức ảnh giống y chang Hàn Tĩnh Chi.

Bỗng một câu hỏi quái dị thốt lên: "Hàn nhị tiểu thư, chúng tôi từng nghe đồn rằng cô và Cao tổng đã một thời qua lại yêu đương và cô từng có thai. Vậy bây giờ giữa hai người..."

Dạ Nhạc Doanh nổi cơn ghen tuông.

Hàn Tĩnh Chi nói: "Tôi... tôi và A Cung..."

A Cung? Cô ta đang muốn khiêu khích Dạ Nhạc Doanh đây mà.

Điều này càng khiến cho giới báo chí càng thêm moi móc thông tin.

Cao Trường Cung tức giận lên tiếng: "Tôi và cô ta chẳng có quan hệ cái thá gì cả. Lũ chó săn các người có thôi đi không? Nếu không thì ngày mai, tôi sẽ cho các người câm lặng vĩnh viễn đó!"

Câm lặng vĩnh viễn nói cách khác là c.h.ế.t

Bọn họ nghe anh nói vậy không dám gì nữa.

Không khí trở nên căng thẳng.

Ông Hàn nói: "Ừm... tiện thể hôm nay có mọi người ở đây tôi có một thông báo. Đó là... kể từ ngày sau, Hàn Tĩnh Chi sẽ trở thành chủ tịch khách sạn Hàn thị và tất cả tài sản của Hàn gia sẽ thuộc về Hàn Tĩnh Chi."

Cô ta ngạc nhiên và hạnh phúc, sung sướng vô hạn. Cô ta nắm lấy cổ tay ông Hàn: "Con cảm ơn cha..."

Ông Hàn mỉm cười và xoa đầu đứa con gái. Cô đâu có dễ dàng như vậy. Khi nghe ông Hàn giao toàn bộ tài sản cho cô ta, cô nghĩ bụng: "Họ không coi mình ra cái gì sao?"

Hoắc Cảnh Nha thấy tội nghiệp cho cô, nói: "Anna, em tính để chuyện dễ dàng vậy sao?"

Cô lạnh đáp: "Chị cứ để yên xem."

Ông Hàn nói tiếp: "Và... bây giờ, chúng ta cắt bánh thôi!"

Có một người phụ nữ đẩy cái bánh sinh nhật to hàng chục tầng.

" Bộp bộp..."

ông Hàn, bà Hàn và Hàn Tĩnh Chi cùng nhau cắt bánh sinh nhật.

Hàn Tĩnh Chi tận tay bước xuống khỏi bục sân khấu phát bánh cho mọi người.

Khi phát bánh đến chỗ Anna, Hàn Tĩnh Chi có một chút quen thuộc. Cô ta rời đi nhưng cái ánh mắt đó... ánh mắt lạnh lùng cứ chằm chằm nhìn sau lưng, nó khiến cô ta cảm thấy lạnh gáy. Đến chỗ Cao Trường Cung, tiểu Lưu và Dạ Nhạc Doanh. Hàn Tĩnh Chi khiêu khích bằng cách...

" A Cung, dạo này anh khoẻ chứ?"

Anh lạnh đáp: "Tôi khoẻ thì cô không vui sao?"

Hàn Tĩnh Chi khẽ ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt của Cao Trường Lưu: "Ô? Ai đây? Tiểu thiếu gia họ Cao hả? Dễ thương quá~"

Tiểu Lưu gương mặt lạnh ngắt quay sang chỗ khác.

Hàn Tĩnh Chi đứng dậy, đưa bánh sinh nhật cho Dạ Nhạc Doanh. Cô ta khẽ nhếch mép và cố tình làm rơi cái bánh

" Ô? Tôi xin lỗi nha. Rơi bánh rồi. Tôi lấy cho cô cái khác nha?"

Vì đang ở gần Cao Trường Cung, Dạ Nhạc Doanh không muốn anh nghĩ cô ta là kẻ hay để bụng. Cô ta nói: "Không sao."

Hàn Tĩnh Chi và Dạ Nhạc Doanh giống như là tình địch vậy. Tự mình tương tàn lẫn nhau trong khi cô chẳng cần phải ra tay.

Bỗng ở phía Nam, đó là cái bàn chứa đầy hộp quà giá trị mà những người trong giới làm ăn tặng cho cô ta. Bỗng một người phụ nữ ăn mặc kín mít, bịt khẩu trang, cứ ngấp ngó và có những hành vi lạ thường. Tay đặt một hộp bánh chocopie xuống bàn rồi mau chóng rời đi. Hàn Tĩnh Chi bỗng nhìn thấy liền cầm lấy hộp bánh và chạy theo người phụ nữ kia. Cô thấy dáng vẻ của Hàn Tĩnh Chi liền vội chạy theo.

" Bà kia! Đứng lại!"

Người phụ nữ bị gọi lại vẫn cứ bước vội, coi như không nghe thấy gì. Hàn Tĩnh Chi chạy tới nắm lấy khuỷu tay và lôi người phụ nữ lại. Cô ta tức giận dơ hộp bánh trên tay và nói: "Bà là ai? Tại sao lại vào đây và để hộp bánh này trên bàn. Bà bỏ độc tôi à?"

Người phụ nữ kia giả câm lắc đầu.

" Bà bị câm? Vậy để tôi xem bà là ai."

Cô ta giật mạnh chiếc khẩu trang ra.

Khiến gương mặt của người phụ nữ kia bị lộ. Hàn Tĩnh Chi nhìn được gương mặt của người phụ nữ kia liền ngạc nhiên. Cô đứng nấp sau một bức tường nhìn thấy cũng hết hồn, cô lấy tay bịt miệng mình lại.

Thì ra là bà Ba. Cô liền lấy điện thoại ra quay.

" Bà tới đây làm gì? Sao bà lại có thể vào đây. Mau cút đi!" _ Hàn Tĩnh Chi tức giận

Nghe được những câu nói không chào đón của đứa con gái, bà vô cùng buồn: "Tĩnh Chi... mẹ... mẹ biết hôm nay là ngày sinh nhật của con nên mẹ mua cho con... cái bánh mà con thích ăn nè."

Cô ta tức giận ném cái hộp bánh xuống đất, dùng chân dẫm lên và nói: "Ai cho phép bà gọi gọi tôi là con? Thứ tôi cần là vàng bạc châu báu, chứ không phải là cái hộp bánh rẻ tiền này. Bà không xứng đáng để tôi gọi hai chữ 'mẹ'. Tôi không muốn nhìn cái bản mặt đáng ghét của bà ở đây. BÀ MAU CÚT ĐI!"

Bà Ba tới đây không phải để nghe những câu chửi mắng của Hàn Tĩnh Chi. Vậy mà...

Bà nói một giọng vô cùng đau khổ: "Mẹ... mẹ đi!"

" Đừng nói với tôi bà là mẹ."

Hàn Tĩnh Chi dẫm lên hộp bánh và đá nó ra xa.

" Nếu bà cảm thấy tiếc thì đem về mà ăn."

Hàn Tĩnh Chi liền đi vào trong phòng tiệc.

Bà Ba đau khổ ngồi xổm xuống nhặt mấy cái bánh trong hộp đã bị dẫm nát ra. Mắt bà không ngừng rơi lệ.

Cô đã quay được hết những gì vừa xảy ra. Nhìn bà bị đối xử như vậy, cô cũng rất đau. Hàn Tĩnh Chi bên ngoài thì nói mình là người con có hiếu vậy mà bên trong thì khác hoàn toàn.

Cô dường như muốn chạy tới chỗ bà Ba và nói

"mẹ ơi" nhưng không thể. Sắp tới, cô sẽ tiến hành kế hoạch trả thù. Nếu bây giờ, nhận bà Ba làm mẹ thì sẽ lộ hết. Cô chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ, nhìn người mẹ già khốn khổ đang nhặt mấy cái bánh mà kẻ vô văn hóa kia dẫm lên.

Bà Ba nhặt xong liền cầm hết chúng đi.

Cô nhìn thấy liền muốn chạy theo nhưng... cô như bị chôn chân tại chỗ, không chạy được. Cô đau khổ cứ vịn lấy mép tường.

Cô nghĩ bụng: "Vô văn hoá. Hàn Tĩnh Chi... tao cứ nghĩ 5 năm, mày sẽ thay đổi nhưng... tao đã lầm rồi. Lần này, tao quay lại sẽ dạy dỗ mày nên người."

Cô cười một cách đầy nham hiểm và dơ chiếc điện thoại trên tay.