Cô Vợ Thần Bí Của Hàn Tổng

Chương 20: Chúng ta không nợ gì nhau



Hai người Hàn Vân Phong cùng Hồ Tuyết Liên mấy phút trước còn là kì phùng địch thủ thì mấy phút sau đã là anh em đồng cam cộng khổ.

Đám người đó bao vây, chia tách hai người bọn họ ra.

Dù trận chiến khi nãy đã tiêu hao không ít thể lực của hai người bọn họ, nhưng để giải quyết hết đám lâu la này thì vẫn có thể.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, người bên phía Hàn Vân Phong đã bị anh xử lý sạch sẽ.

Còn bên phía Hồ Tuyết Liên cũng chỉ còn lại vài ba tên, Hàn Vân Phong định chạy đến giúp đỡ thì thấy một tên trong số đó đang vung gậy đập về phía lưng cô.

Hàn Vân Phong hét lên

'' Tuyết Liên, cẩn thận phía sau''

Nhưng mà không kip, một gậy này đã đánh trúng thân hình mảnh mai của cô,

Hồ Tuyết Liên bị trúng một gậy, khóe miệng đã rỉ máu nhưng vẫn kiên trì, cô quay lại đoạt lấy cây gậy từ trong tay đối phương đạp cho hắn ta một cước làm hắn ta văng ra xa mười mấy mét. cô cầm gậy trong tay rồi giải quyết nốt những tên còn lại trong vòng có mấy chục giây.

Hàn Vân Phong chạy đến nơi thì cô đã giải quyết xong bọn họ, anh nhìn cô đầy lo lắng hỏi thăm, muốn tiến lên xem ngoài đòn khi nãy ra cô còn bị thương chỗ nào nữa không.

Hồ Tuyết Liên thấy anh muốn tiến lên liền lập tức lùi lại theo bản năng, khiến anh cảm thấy vô cùng đau lòng.

Đột nhiên từ trong xe, một người đàn ông tay cầm súng chĩa vào huyệt thái dương của lưu quản gia bước xuống.

'' Phằng....' Một tiếng súng kết thúc cuộc đời của Đại Cao, làm vang vọng khắp cả một vùng ngoại ô đã thu hút được sự chú ý của hai người họ.

Hồ Tuyết Liên cùng Hàn Vân Phong nhìn lại phía phát ra âm thanh, thấy hắn ta chĩa súng vào đầu quản gia, Hồ Tuyết Liên lên tiếng

' Ngươi muốn làm gì, tìm chết phải không???''

Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.

'' Một mạng đổi một mạng, ngươi hãy giết chết Hàn Vân Phong thì ta sẽ thả quản gia của ngươi ra''

Thấy cô vẫn đứng im bất động, hắn ta bắn xuống đất, khoảng cách chỉ còn một chút nữa là trúng chân của quản gia.

'' Ngươi không đành lòng sao????' hắn lại lên tiếng.

Quản gia thấy tình hình này không ổn, giọng nói bất an lên tiếng.

'' Tiểu thư, đừng nghe theo lời hắn ta. Cho dù cô và Lão gia Hàn gia có thù hận, nhưng người đứng trước mặt cô là Hàn Vân Phong. Anh ta không liên quan gì đến chuyện này cả.

Thân già này của tôi không đáng để cho cô phải giết người đâu, tiểu thư mà nghe lời hắn thì làm sao tôi có thể ăn nói với lão gia quá cố được đây''

Hồ Tuyết Liên lạnh lùng lên tiếng

'' Chuyện của tôi không tới lượt quản gia quyết định''

Hồ Tuyết Liên rút từ thắt lưng ra một khẩu súng chĩa thẳng vào trán Hàn Vân Phong không một chút do dự.

Hàn Vân Phong thấy cô đối xử với mình như thế, trái tim anh đau đớn như có ngàn mũi kim đang đâm vào vậy.

Bất giác anh lùi lại, trái tim như đang rỉ máu,giọng khàn khàn lên tiếng.

''Tuyết Liên à, sự thật không phải như vậy đâu. Anh không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh dám dùng tính mạng của anh ra đảm bảo ba anh tuyệt đối không làm gì tổn hại đến nhà họ Hồ cũng như chú Hồ cả.''

Hồ Tuyết Liên không để lời anh ta nói vào trong lòng, cô tiến lại gần. Anh lùi một bước, cô tiến hai bước đến khi nòng súng lạnh lẽo đã dí vào đầu anh.

Theo vô thức anh đưa tay đẩy cô ra, nhưng thân thể đàn ông và phụ nữ có khác biệt.

Nơi đó đồi núi nhấp nhô, mềm mềm khiến anh bóp nhẹ một cái rồi mới ý thức được việc mình đã làm.

Hồ Tuyết Liên đỏ mặt, không biết là do tức giận hay là xấu hổ nữa, cô dùng chân đá thẳng vào hạ bộ của anh.

Hàn Vân Phong đau đớn co người lại, trong lòng thầm nghĩ cậu nhỏ của mình có phải xong đời rồi không. Nhưng đôi mắt anh vẫn cố ngước lên nhìn Hồ Tuyết Liên như muốn nói rằng anh không cố ý.

Chứng kiến mộ màn này khiến tên sát thủ đang giữ Lưu quản gia cười lên ha hả.

Nhân cơ hội đối phương không để ý, Hồ Tuyết Liên nổ liên tiếp mấy phát súng về phía đối phương. khiến hắn ta không kịp trở tay.

Phát súng vừa rồi của cô nhắm rất chuẩn, làm đối phương tàn phế cả tứ chi rồi ngã xuống đất.

Hàn Vân Phong lúc này vừa mới đứng thẳng được người dậy, thấy tài bắn súng và sự nhanh trí của cô thầm cảm phục trong lòng.

Thấy người của mình bị như vậy, Tên sát thủ số hai hạ cửa kính xuống nhắm thẳng hai người họ.

Hồ Tuyết Liên trực tiếp bước lên chắn trước mặt Hàn Vân Phong bắn đáp trả.

Phằng....

Một tiếng súng vang lên bắn thẳng vào đầu đối phương, cùng lúc đó cô cũng đã bị một viên đạn đâm thẳng vào vai trái. Máu tươi nóng hổi từ người cô bắt đầu nhỏ giọt xuống tuyết, màu máu đỏ chói mắt dưới nền tuyết trắng trông vô cùng ghê sợ.

Hàn Vân Phong ngớ người, cô vậy mà lại bảo vệ anh, thay anh chịu một phát đạn. Việc này nên phải là anh làm mới đúng, sao cô lại không cho anh cơ hội được bảo vệ cô chứ. Tại sao chứ???

Hàn Vân Phong muốn tiến lên hỏi cô vì sao cô lại làm thế nhưng anh còn chưa kịp hỏi thì cô đã lên tiếng.

''Hàn Vân Phong, phát đạn này tôi chịu thay anh xem như là tôi trả lại anh món nợ ân tình khi ở nghĩa trang anh đã cứu tôi.

Từ nay về sau, chúng ta không nợ gì nhau nữa, anh đi con đường của anh, tôi đi con đường của tôi''

Lời nói của Hồ Tuyết Liên như sét đánh trúng vào người anh khiến đầu anh vang vọng mãi câu nói đó '' Chúng ta không nợ gì nhau''. Thật sự là không nợ gì nhau nữa sao, thật sự là hai người không còn kiên can gì tới nhau nữa sao???

Vậy cô cứu anh không phải vì muốn bảo vệ anh, mà là vì muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với anh sao??? Thật sự là vậy sao???

Hàn Vân Phong cứ đứng im bất động như thế...

Quản gia chạy nhanh về phía cô, cùng lúc này có một đoàn xe gồm năm,sáu chiếc xe thương vụ đang chạy về hướng này. Đây là người của cô.

Đội trưởng đội vệ sĩ cùng đám người vệ sĩ vội vã bước xuống chạy về phía cô, mặt một số người cũng đã có những vết thương lớn nhỏ.

Khi nhìn thấy họ như vậy, cô nhíu mày lên tiếng hỏi chuyện.

Đội trưởng đội vệ sĩ cúi đầu nói họ đã gặp mai phục, một số anh em bị thương nặng đã được đưa về trước, số còn lại vội vã đến đây nhưng đã muộn.

Anh ta trực tiếp quỳ xuống xin chịu phạt.

Hồ Tuyết Liên ra hiệu cho anh ta đứng dậy, ở lại đây giải quyết nốt chuyện này. Vết thương của cô cần phải nhanh chóng được xử lý.

Còn cô cùng Lưu quản gia đi lên một chiếc xe, tài xế trực tiếp trở họ rời khỏi nơi đây.