Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1540: Hẹn hò (2)



“Anh làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?” Mãi một lúc sau Liễu Ảnh mới hoàn hồn lại được, giọng nói khàn đi mấy phần, sao anh ta lại hành hạ mình thành ra thế này chứ?

Lần trước lúc Liễu Ảnh đi thăm anh ta ở bệnh viện, tình hình của anh ta còn ổn hơn so với bây giờ.

“Không sao.” Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên nhìn về phía Liễu Ảnh, khóe miệng hơi cong lên, chắc là anh ta muốn cười nhưng cuối cùng cười không nổi, không biết là do không có sức lực hay không có tâm trạng để cười.

“Sắc mặt của anh hôm nay nhìn rất tệ.” Liễu Ảnh biết anh ta không muốn nói nhưng hiện giờ dáng vẻ này của anh ta thật sự quá tệ hại: “Tôi đưa anh tới bệnh viện khám nhé?”

Liễu Ảnh thật sự rất lo một lát nữa anh ta đột nhiên ngất đi, cô ta thấy bây giờ mọi chuyện cứ để sang một bên đã, anh ta cần đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe trước.

“Cơ thể tôi không sao, em không cần phải lo lắng đâu.” Khóe miệng của Bùi Dật Duy vừa cong lên một chút rồi lại để về vị trí cũ, anh ta nói cũng nhỏ và chậm, tình hình sức khỏe hiện giờ của anh ta thật sự là rất không ổn.

Vốn dĩ anh ta vẫn chưa hồi phục xong, tối hôm qua lại bị Bùi Doanh hạ thuốc, trải qua một chuyện như vậy, thể lực của anh ta hoàn toàn đã cạn kiệt, lại thêm việc một ngày một đêm vẫn chưa nghỉ ngơi, anh ta cũng cảm thấy mình sắp không chịu được nữa.

Nhưng trước khi anh ta ngã xuống, những việc anh ta cần làm đều đã làm xong.

“Nhưng thật sự trông anh rất không ổn.” Lông mày Liễu Ảnh hơi cau lại, cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì khiến Bùi Dật Duy hành hạ bản thân mình như vậy.

Cho dù anh ta thế nào thì cũng nên quý trọng sức khỏe của mình chứ?

“Tình hình cơ thể tôi thế nào tự tôi hiểu rõ. Em ngồi xuống trước đi, có mấy chuyện tôi cần em giúp đỡ.” Bùi Dật Duy hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình nhưng anh ta không hề quan tâm, kể cả bây giờ có ngất xỉu ra đây thì anh ta cũng không quan tâm.

Liễu Ảnh thấy thái độ anh ta kiên quyết như vậy, trong lòng mặc dù cũng lo lắng nhưng cũng không nói nhiều nữa rồi ngồi xuống theo ý của anh ta.

Cô ta cũng muốn xem rốt cuộc là có chuyện gì mà anh ta không cần tới cả mạng của mình nữa.

Bùi Dật Duy thấy Liễu Ảnh ngồi xuống trước mặt mình rồi mới nói: “Tôi đã chuyển tất cả số cổ phần trong công ty tôi và những tài sản do tôi đứng tên thành tên của Nhã Thanh.”

Anh ta không liên lạc được với Hàn Nhã Thanh, cũng không có phương thức liên lạc với cô. Những trình tự tiếp theo cần giải quyết về sau cần có sự ra mặt của Hàn Nhã Thanh, vậy nên lúc này anh ta nhất định phải liên hệ được với cô.

Anh ta đã giết Bùi Doanh, chuẩn bị ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên không thể tự mình liên hệ với Hàn Nhã Thanh, hơn nữa anh ta cũng không muốn để cô biết tình hình hiện giờ của mình. Anh ta đã như vậy rồi, càng không muốn để Hàn Nhã Thanh nhìn thấy.

Vậy nên anh ta định nhờ Liễu Ảnh làm giúp anh ta chuyện này.

“Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Ảnh rất kinh ngạc, cô ta đoán có lẽ đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng, cũng đoán được chuyện này hẳn là có liên quan tới Hàn Nhã Thanh nhưng cô ta không thể đoán được lại là một chuyện như thế này.

Không ngờ Bùi Dật Duy lại chuyển hết số cổ phần trong công ty cho Hàn Nhã Thanh?

Nhưng đó là công ty do một tay Bùi Dật Duy gây dựng nên? Cô ta biết Bùi Dật Duy rất yêu Hàn Nhã Thanh nhưng chuyện này thật sự làm cô ta bất ngờ.

Công ty đó không phải là của một mình Bùi Dật Duy, anh ta chuyển cổ phần cho Hàn Nhã Thanh như vậy liệu những cổ đông khác có đồng ý không?

Hơn nữa, nhà họ Hàn và nhà họ Bùi lại có thù oán với nhau, năm đó ba của Bùi Dật Duy cũng bị người của nhà họ Hàn hại chết.

Lúc đầu Bùi Dật Duy thành lập ra công ty là để đối đầu với nhà họ Hàn, cũng là để báo thù cho ba mình.

Liễu Ảnh biết Bùi Dật Duy là người công tư phân minh, sẽ không đổ sai lầm của đời trước lên người của Hàn Nhã Thanh. Bùi Dật Duy cũng không vì chuyện của ba mình mà giảm bớt tình cảm nào dành cho Hàn Nhã Thanh.

Nhưng cô ta không thể ngờ được Bùi Dật Duy lại chuyển hết số cổ phần trong công ty của mình cho Hàn Nhã Thanh.

Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến Bùi Dật Duy đưa ra quyết định như vậy.

“Những chuyện khác em không cần quan tâm, về các thủ tục chuyển nhượng tôi đã để là số điện thoại của em, đến lúc đó liên hệ giúp tôi với Nhã Thanh.” Bùi Dật Duy không muốn nói những chuyện khác với Liễu Ảnh, những chuyện đó anh ta không muốn bất cứ ai biết, càng không muốn để Hàn Nhã Thanh biết.

Nếu như Liễu Ảnh biết thì nhất định Hàn Nhã Thanh cũng biết.

“Vì sao anh lại làm như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu anh không nói rõ ràng với tôi, tôi sẽ không giúp anh chuyện này đâu.” Liễu Ảnh thấy dáng vẻ yếu ớt này của Bùi Dật Duy, nghe xong những gì anh ta nói, cảm giác đây như những lời dặn dò trước khi chết, cảm giác này thật sự không hay chút nào.

Bùi Dật Duy hơi mím môi lại, im lặng không nói gì.

“Anh không nói cho tôi biết tới lúc đó làm sao tôi nói được với Nhã Thanh, tính cách Nhã Thanh thế nào chắc anh cũng rõ. Nếu anh không nói rõ chuyện này cho cô ấy biết, cô ấy sẽ không nhận bất cứ thứ gì của anh đâu.” Liễu Ảnh nhìn anh ta mím môi không nói gì, trong lòng cũng hơi sốt ruột nhưng cũng may cô ta biết được điểm yếu của anh ta ở đâu.

Bùi Dật Duy khẽ hít vào một hơi, thực ra anh ta cũng biết chuyện này không thể giấu được, dù sao giết người cũng là chuyện lớn, hơn nữa anh ta cũng chuẩn bị đi đầu thú, đến lúc đó nhất định là không giấu được.

Vậy chi bằng anh ta nói cho Liễu Ảnh biết, nhờ Liễu Ảnh giấu Hàn Nhã Thanh giúp, như vậy có lẽ còn giấu được mọi chuyện.

Nghĩ thông chuyện này xong, Bùi Dật Duy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Liễu Ảnh. Môi anh ta mấp máy và nói rất chậm: “Tôi đã giết người.”

Khi nói câu này thái độ của anh ta rất bình tĩnh, giọng nói cũng tự nhiên, không hề có chút căng thẳng hay lo sợ nào, giống như chỉ đang nói hôm nay trời rất đẹp.

Nhưng Liễu Ảnh lại kinh ngạc đến mức làm đổ cả chiếc cốc trước mặt, hai mắt cô ta trợn tròn nhìn về phía Bùi Dật Duy bằng ánh mắt không thể tin được: “Anh, anh nói cái gì cơ?”

Liễu Ảnh còn nghi ngờ vừa nãy mình đã nghe nhầm, nghi ngờ không biết vừa nãy tai mình hay là tư duy của mình xảy ra vấn đề.

“Em không nghe nhầm đâu, tôi đã giết người.” Bùi Dật Duy biết Liễu Ảnh rất khó tin vào chuyện này, hẳn là cô ta nghi ngờ mình đã nghe nhầm, nhưng Liễu Ảnh không hề nghe nhầm, chuyện này là sự thật.

“Sao có thể như thế được? Sao có thể như thế được?” Liễu Ảnh đứng bật dậy, cô ta không tin, cô ta không tin chuyện này là thật.

Làm sao Bùi Dật Duy có thể giết người được?

“Anh đang nói đùa đúng không?” Liễu Ảnh không dám tin, cũng không muốn tin vào một chuyện như vậy.

“Tôi không nói đùa, đó là sự thật.” Bùi Dật Duy thấy cô không tin thì khẽ thở dài một hơi: “Liễu Ảnh, chuyện này là sự thật, tôi định ngày mai sẽ đi tự thú, vậy nên tôi hi vọng em có thể giúp tôi những chuyện khác.”

“Ngày mai anh đi tự thú?” Liễu Ảnh kinh ngạc hít vào một hơi, anh ta đi tự thú, giết người xong thì đi tự thú, như vậy không phải…

Nhưng với tình hình hiện giờ hình như tự thú là con đường đúng đắn duy nhất có thể đi.

“Đúng vậy, đi tự thú, tôi giết người tối hôm qua, không, là sáng sớm nay. Tôi đã giải quyết xong những gì cần giải quyết vậy nên ngày mai tôi sẽ đi tự thú.” Bùi Dật Duy đã tính toán xong mọi thứ.