Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1560: Sự thật năm ấy (1)



Nhưng rõ ràng, sức cô không nhằm nhò gì với Tư Đồ Không cả! Anh ta chỉ coi như cô đang gãi ngứa cho mình mà thôi.

Tâm trạng của Tư Đồ Không bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên: “Em đi theo tôi năm năm mà giờ mới biết à? Lúc tôi thật sự lưu manh em còn chưa nhìn thấy đâu, tôi cũng không ngại cho em xem thử.”

Anh ta hoàn toàn không bận tâm đến việc Liễu Ảnh mắng mình là tên lưu manh, chẳng những không cảm thấy xấu hổ mà còn lấy làm tự hào, nghe ra hết sức đắc ý!

Liễu Ảnh nhụt chí, người này đã như vậy rồi thì cô còn có thể làm gì nữa?

Nói lý không được, sức lực lại càng chênh lệch, cô hoàn toàn không có cách nào khác.

Tư Đồ Không đã bế cô vào phòng, đè cô lên giường, Liễu Ảnh không thể nào thoát ra nổi, thế nhưng, đến giây phút mấu chốt cuối cùng, cô vẫn nhắc nhở anh ta phải dùng biện pháp an toàn, cô thật sự không muốn tạo ra một sinh mệnh.

Sinh con cho anh ta chắc chắn là chuyện không đời nào có thể xảy ra.

Tư Đồ Không thoáng sững người, nhưng cũng không quá cố chấp mà rất tự giác lấy bao cao su ra. Tuy nhiên, lúc cúi đầu xuống, đôi môi anh ta lại khẽ cong lên nở một nụ cười không rõ ý tứ.

Liễu Ảnh thấy anh ta dùng biện pháp an toàn thì thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, vừa rồi anh ta chỉ hù dọa cô thôi, vốn dĩ với quan hệ của họ thì anh ta cũng sẽ không có khả năng để cô sinh con cho anh ta.

Tư Đồ Không lại ngẩng đầu lên nhìn Liễu Ảnh, nét mặt có vẻ như hơi bất mãn, nhưng không nói năng gì thêm. Thấy vậy, Liễu Ảnh đã hoàn toàn yên tâm.

Ngày hôm sau, khi Liễu Ảnh tỉnh lại thì đã gần mười giờ rồi. Sau khi nhìn rõ đồng hồ, cô mới giật mình, lập tức ngồi bật dậy rất nhanh.

Đêm qua, Tư Đồ Không giày vò cô cực kỳ tàn bạo, cô không tài nào ngủ nổi, gần đến hừng đông mới có cơ hội để chợp mắt, vậy nên mới ngủ quên mất.

Cô nhớ rõ, mình đã đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ sáng rồi, tại chuông đồng hồ không kêu sao? Hay vì cô ngủ quá say không nghe thấy?

Nhưng nếu vì cô ngủ quá say nên không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức thì nó vẫn sẽ báo lại. Vậy thì, chắc hẳn là đồng hồ báo thức không hề kêu.

Liễu Ảnh lấy điện thoại di động ra xem, phát hiện hẹn giờ báo thức đã bị xóa rồi, không cần nghĩ cũng biết là do Tư Đồ Không làm.

Liễu Ảnh cảm thấy giờ đây, anh ta ngày càng nhàm chán, lại còn xóa cả báo thức của cô đi nữa.

Giờ chắc là Tư Đồ Không đã đi làm rồi. Liễu Ảnh nhanh chóng rời giường, sửa soạn đơn giản, rửa mặt qua loa, còn chưa trang điểm mà đã đi ngay ra ngoài.

Sau khi ra khỏi nhà, cô vừa bắt xe vừa gọi điện cho Bùi Dật Duy.

Cô không biết bây giờ anh ta đã đi tự thú hay chưa nữa? Thật ra, cô cũng biết mình chẳng giúp gì được Bùi Dật Duy trong chuyện anh ta đi tự thú.

Nhưng cô vẫn muốn hỏi thăm tình hình của anh ta, ít nhất có thể mang đến cho anh ta một niềm an ủi nhỏ nhoi.

Cô đã gọi mấy lần mà bên phía Bùi Dật Duy không bắt máy. Tâm trạng Liễu Ảnh dần chùng xuống. Anh ta không nghe máy, phải chăng đã đến đồn cảnh sát tự thú rồi?

Nếu anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú thì đây là một vụ giết người, cảnh sát nhất định sẽ bắt anh ta lại, nên tất nhiên cũng không thể nghe máy.

Sau khi gọi đến ba cuộc điện thoại mà Bùi Dật Duy vẫn không bắt máy, Liễu Ảnh liền hiểu được, chắc hẳn anh ta đã đến đồn cảnh sát tự thú, nên không tiếp tục gọi nữa.

Không liên lạc được với Bùi Dật Duy, cô cũng không biết rốt cuộc anh ta đã đến đồn cảnh sát nào. Cô không thể đến từng đồn cảnh sát để hỏi chuyện được.

Vốn dĩ Bùi Dật Duy không muốn để mọi người biết đến chuyện này. Nếu cô đi hỏi rồi làm mọi chuyện trở nên huyên náo ầm ĩ lên thì lại không hay.

Nhưng cô chắc chắn không thể bàng quan trước chuyện này. Liễu Ảnh vốn định gọi cho Hàn Nhã Thanh, nhờ cô ấy điều tra giúp. Với thân phận và năng lực của Hàn Nhã Thanh, hiện tại muốn điều tra rõ chuyện này chắc hẳn vô cùng dễ dàng.

Cậu năm Tào là cảnh sát trưởng sở cảnh sát thành phố A.

Nhưng Liễu Ảnh lại sực nhớ ra chuyện đêm qua, Bùi Dật Duy năm lần bảy lượt dặn dò, rằng người mà anh ta không mong muốn biết được chuyện này nhất là Hàn Nhã Thanh.

Liễu Ảnh thầm thở dài, cô nên tôn trọng mong muốn của Bùi Dật Duy. Bây giờ vẫn chưa phải lúc nói cho Hàn Nhã Thanh biết.

Liễu Ảnh nhớ tới ngày trước, lúc mình vẫn còn làm việc trong hãng hàng không. Vừa hay, một đồng nghiệp quan hệ khá tốt với cô lại có chồng làm ở đồn cảnh sát. Cô lập tức gọi điện thoại cho đồng nghiệp, nhờ người nọ hỏi giúp mình.

Tất nhiên Liễu Ảnh không hề đề cập đến Bùi Dật Duy.

Người đồng nghiệp đã đồng ý, nói nếu tra ra được sẽ lập tức hồi âm cho cô.

Lúc này Liễu Ảnh vừa hay đi tới ngã tư, cô không biết lúc nào đồng nghiệp mới nhắn tin trả lời mình nhưng hiện tại cô cũng không muốn quay về.

Liễu Ảnh đang đắn đo xem phải đi đến đâu trước tiên thì chuông điện thoại của cô đột nhiên vang lên.

Hai mắt Liễu Ảnh sáng ngời, nhưng khi lấy điện thoại ra, thấy một dòng số lạ thì cô hơi nhíu mày lại, lát sau mới bắt máy: “Alo, xin chào.”

“Có phải cô Liễu không?” Đầu bên kia điện thoại là một người phụ nữ có giọng nói rất dịu dàng, chỉ bằng giọng nói thì không thể đoán ra tuổi tác của người này.

“Đúng rồi, xin hỏi cô là?” Tiếng nói của người bên kia rất nhẹ nhàng, giọng điệu lịch sự nên Liễu Ảnh cũng khách sáo trả lời lại.

“Tôi là mẹ của Tư Đồ Không.” Người ở đầu dây bên kia không nói nhiều, chỉ nêu thẳng ra thân phận của mình.

Liễu Ảnh sửng sốt, mẹ của Tư Đồ Không? Sao mẹ Tư Đồ Không lại gọi điện thoại cho cô?

Tuy cô đã đi theo Tư Đồ Không năm năm, nhưng chưa bao giờ tiếp xúc với mẹ anh ta, thậm chí cô còn chưa từng gặp mặt bà ấy.

Dù sao cô cũng chỉ là một cô tình nhân bí mật, bình thường cô vẫn rất kín tiếng, cũng luôn cố gắng che giấu mối quan hệ của mình với Tư Đồ Không.

Cô không biết liệu mẹ anh ta có biết đến sự tồn tại của mình hay không, nhưng tóm lại, trong năm năm qua, bà ấy chưa từng tìm đến cô.

Bây giờ đã hết thời hạn năm năm thì mẹ Tư Đồ Không lại đột nhiên gọi tới, thật sự làm cho cô rất bất ngờ, cũng cảm thấy hơi khó hiểu, không biết bà ấy có ý gì?

“Chào bà Tư Đồ.” Tuy không biết mẹ Tư Đồ Không tìm mình làm gì, nhưng giọng nói của Liễu Ảnh vẫn có vài phần cung kính. Tất nhiên cách xưng hô của cô cũng rất xã giao, hoàn toàn không có ý định muốn lôi kéo quan hệ, làm thân với bà.

“Chúng ta có thể gặp nhau không?” Giọng nói của bà Tư Đồ vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng chậm rãi, nghe rất thoải mái, hơn nữa bà cũng không tỏ vẻ ép buộc, rõ ràng còn có ý thương lượng, khác hẳn với Tư Đồ Không.

“Vâng.” Liễu Ảnh ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn không từ chối. Thái độ của đối phương quá tốt, cô cảm thấy nếu mình từ chối thì rất không phải phép.

Hơn nữa, cô cũng muốn biết rốt cuộc mẹ Tư Đồ Không tìm mình vào thời điểm này là vì mục đích gì.

Tóm lại, Liễu Ảnh không cảm thấy sự việc này có gì đặc biệt nghiêm trọng. Có lẽ là bởi mẹ của Tư Đồ Không mới phát hiện ra bên cạnh anh ta có một người phụ nữ không thể lộ diện là cô, cho nên muốn đuổi cô đi.

Nếu là vậy thì lại quá hợp với ý muốn của cô rồi.

“Tôi cho cô địa chỉ, cô gọi xe đến được không?” Giọng điệu của người bên kia vẫn hết sức khách sáo.

“Vâng.” Liễu Ảnh thầm nghĩ, chắc hẳn người bạn kia của mình cũng sẽ không tra được việc của Bùi Dật Duy nhanh đến vậy, bây giờ cô đi gặp bà Tư Đồ một lúc cũng sẽ không làm chậm trễ công việc.

Bà Tư Đồ báo địa chỉ cho cô, đó là một trung tâm mua sắm.

“Tôi đang mua đồ với bạn, khi nào cô đến thì gọi cho tôi.” Giọng bà Tư Đồ thật sự rất nhẹ nhàng, kiểu cách nói chuyện luôn chậm rãi êm ái, khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

“Vâng.” Liễu Ảnh đáp lời, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy kỳ lạ. Nếu đang mua sắm với bạn thì sao bà Tư Đồ còn hẹn gặp cô?

Chẳng lẽ mới vừa được nghe bạn mình nhắc đến chuyện của cô nên ngay lập tức quyết định hẹn gặp sao?

Liễu Ảnh cũng không suy nghĩ quá nhiều. Tóm lại, sau khi gặp mặt nhau thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi.

Cô bắt taxi đi đến trung tâm mua sắm mà bà Tư Đồ đã cho địa chỉ. Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất và cao cấp nhất ở thành phố A. Đồ ở đây rất đắt, trước giờ cô chưa từng đến một nơi như thế này. Nhưng với một người giàu sang như bà Tư Đồ thì việc đến một trung tâm mua sắm thế này cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Liễu Ảnh đến trước lối vào của trung tâm thương mại liền gọi cho bà Tư Đồ, điện thoại vừa đổ hai lần chuông, người bên kia đã bắt máy.

“Bà Tư Đồ, tôi đã đến trước trung tâm thương mại rồi.” Liễu Ảnh không biết bà Tư Đồ đang ở chỗ nào, cũng không biết phải đi tìm theo hướng nào.

“Cô đến rồi à, được.” Giọng bà Tư Đồ vẫn nhẹ nhàng như vậy, còn có vẻ đang tươi cười: “Tôi đang ở lầu ba, cô lên lầu ba đi, tôi chờ cô ở đây. Tôi đang ở cửa hàng đồ nội y nữ.”

“Vâng.” Liễu Ảnh không nghĩ ngợi gì nhiều, đây cũng là một tình huống bình thường.

Lưu Trung Nam đi theo Liễu Ảnh theo mệnh lệnh Tư Đồ Không. Sau khi trải qua sự việc tối hôm trước, anh ta càng không dám lơ là, nên tất nhiên sẽ phải bám theo cô sát sao.