Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 152: Ngủ ngon



Chị Chiêm nói thế, Tô Nhược Hân cũng yên tâm: “Mấy ngày nữa tôi phải thi tốt nghiệp, cho nên sẽ khá bận rộn, làm phiền chị chăm sóc Chúc Hứa rồi.”

“Không phiền, đây là trách nhiệm của tôi.”

“Ngày mai tôi phải tham gia tiết tự học buổi tối, tối nay cũng sẽ không về, vậy tối nay chị có thể không đi được không?”

“Việc này…” Chị Chiêm nhìn về phía Hạ Thiên Tường.

Hạ Thiên Tường vẫn đang lướt điện thoại giải quyết công việc, nghe thấy thế thì nhỏ giọng nói: “Trước khi em thi tốt nghiệp, tôi sẽ ở lại đây.”

“Chủ tịch Lục sẽ phản đối.”

“Tôi ở lại uống thuốc chữa bệnh, bà ấy sẽ không phản đối.”

Tô Nhược Hân phục với lý do đúng lý hợp tình này của Hạ Thiên Tường rồi: “Vậy được, nếu anh không cảm thấy phiền phức thì ở lại đi.”

Thì ra cô cho rằng cô nói buổi tối cô không về, Hạ Thiên Tường cũng sẽ không ở lại.

Nhưng không ngờ anh vẫn ở lại, quả nhiên anh ở lại không phải vì cô.

Thế thì tốt.

Vào tiết tự học buổi tối, nhìn thấy chưa đến mấy ngày nữa sẽ thi tốt nghiệp, giáo viên của tổ bộ môn không biết tìm đâu ra rất nhiều bài tập của các môn, nghiêm túc giảng dạy.

Thời điểm mấu chốt thế này, lỡ như tổ bộ môn ôn trúng đề, lúc thi tốt nghiệp lại trùng hợp gặp câu vào hôm cô không nghe giảng, thì chắc chắn cô sẽ rất hối hận.

Mục tiêu của cô bây giờ chính là khoa Y đại học T.

Chép bài giờ tự học xong, Tô Nhược Hân duỗi người, sau đó bắt đầu dọn dẹp sách vở chuẩn bị hai phút sau tan học.

Cô cũng có thể trở về ký túc xá ngủ một giấc ngon rồi.

Hôm nay lại có người ở trường mẫu giáo hiểu lầm quan hệ của cô và Hạ Thiên Tường.

Cô cảm thấy cô cần phải giữ khoảng cách với anh.

Sức khoẻ của cô gần như đã hồi phục rất tốt rồi.

Còn về miếng ngọc có thể liên tục truyền thụ kiến thức cho cô, bây giờ cô cũng không có nhu cầu cấp bách nữa.

Chẩn bệnh cho người khác cũng chỉ là nghề tay trái của cô mà thôi.

Gặp phải bệnh nhân thì cứu chữa, không gặp phải cũng không sao cả.

Huống hồ, những thứ trong đầu cô bây giờ đã đủ sử dụng rồi.

Cho nên bắt đầu từ khi hiệu trưởng trường mẫu giáo gọi cô là chị Hạ, cô đã quyết định sau này phải giữ khoảng cách với Hạ Thiên Tường.

Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp ngày mai chỉ là tình huống bất ngờ mà thôi.

Cô cũng không muốn sắp tốt nghiệp cấp ba rồi còn để những bạn học nghĩ Hạ Thiên Tường là anh trai cô trước đây biết lúc đó cô nói dối.

Dù sao với chiều cao của anh trai cô, nếu xuất hiện thế nào cũng sẽ chênh lệch với Hạ Thiên Tường rất nhiều.

Kém nhau quá xa.

Lúc này, điện thoại của Tô Nhược Hân sáng lên.

Cô tuỳ ý mở ra xem.

Lúc thấy nội dung tin nhắn, cô sa sầm mặt.

Dương Mỹ Lan cũng đến gần: “Tô Nhược Hân, mẹ cậu muốn tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp ư?”

“Cũng không biết là ai nói với bà ấy, tự nhiên lấy lòng, chắc chắn có ý đồ.”

“Ha ha, tớ cũng muốn nói câu này, cậu tuyệt đối đừng cho mẹ cậu đến, nếu cậu thật sự muốn gọi phụ huynh đến thì vẫn nên gọi ba cậu, ít nhiều gì ba cậu cũng tốt hơn mẹ cậu một chút.”

“Tớ bảo anh ta đến rồi.”

“Anh ta nào? Anh trai của cậu sao?”

“Hạ Thiên Tường.” Tô Nhược Hân nhớ tới lần trước nói Hạ Thiên Tường là anh trai cô, cô lập tức tỏ vẻ buồn rầu.

Trong lúc vô tình đã dính líu với nhau rồi.

“Thật à? Vậy có thể trót lọt không? Lỡ thầy Trương không đồng ý thì phải làm sao?” Dương Mỹ Lan thấy sốt ruột thay Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, chuyện này không cần cô phải lo.

Chỉ với quan hệ của Hạ Thiên Tường và Hiệu trưởng Thạch, anh nói anh tới, thì anh sẽ giải quyết được.

“Sẽ không đâu.”

“Được rồi, cậu chắc chắn sẽ không sao là được.”

Chuông giờ tự học buổi tối reo lên, Tô Nhược Hân vẫn ngồi đó, trả lời Trần Ngọc Thuý ba chữ: “Không cần đâu”.

Từ đêm đó Trần Ngọc Thuý, Tô Cảnh Đình và Tô Kim Như ép đưa cô về nhà họ Tô rồi xảy ra những chuyện kia, cô đã không muốn liên quan gì đến nhà họ Tô nữa rồi.

Tô Nhược Hân cầm sách giáo khoa trở về ký túc xá.

Lúc này, điện thoại reo lên.

Vì đã tan học, cho nên cô tắt chức năng im lặng và rung, không ngờ vừa tắt điện thoại đã reo lên.

Đây là số điện thoại mới của Trần Ngọc Thuý, Tô Nhược Hân từ chối không nghe máy, sau đó chặn luôn.

Thật ra ngoài Tô Chí Khiêm, cô đã chặn số điện thoại của tất cả người nhà họ Tô rồi.

Chỉ để lại một Tô Chí Khiêm, là vì Tô Chí Khiêm chưa từng làm hại đến cô.

Con người cô luôn phân rõ phải trái.

Tô Nhược Hân rửa mặt đi ngủ, cảm thấy lưu luyến với ký túc xá vừa mới sửa lại không bao lâu này.

Đợi sau khi thi tốt nghiệp, cô có muốn tiếp tục ở lại cũng không được nữa rồi.

Đây cũng là lý do hai ngày nay cô không muốn trở về căn hộ.

Cô nằm trên giường, lăn qua lộn lại mãi vẫn không thể ngủ được.

Điện thoại reo lên, cô theo bản năng cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường: “Ngủ sớm đi, ngủ ngon.”

Cô nhìn dòng tin nhắn vô cùng đơn giản này, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.

Nhưng tay cô vẫn cầm chặt lấy điện thoại.

Không có ngọc, cô vẫn có thể ngủ rất ngon.

Nhưng Hạ Thiên Tường thì không thể, không có ngọc, anh không thể nào ngủ ngon được.

Dù bữa sáng ở căn tin cũng không tệ, nhưng đúng là không thể sánh bằng bữa sáng ở nhà họ Hạ hoặc của chị Chiêm làm được.

Có quá nhiều người ăn, cho nên không thể tỉ mỉ được như thế.

Học sinh cấp ba cần nhất chính là dinh dưỡng, cho nên chỉ cần kịp thời gian, cô chưa từng bạc đãi bản thân khi ăn sáng.

Nhưng sau khi dùng xong bữa sáng chuẩn bị đến học lớp tự học buổi sáng, nhớ đến tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi cho cô tối qua, cô trả lời: “Chào buổi sáng, đừng quên uống thuốc, tình hình đỡ hơn rồi nhớ nói với tôi.”

Không ngờ bên kia lập tức trả lời: “Ăn rồi, đang chuẩn bị đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo, thằng bé đang khóc đòi em đưa đi học.”

Tô Nhược Hân gõ đầu, xem kìa, cô lại quên mất chuyện ngày đầu tiên đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo rồi. Cô vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Thiên Tường.

Bên kia lập tức nghe máy.

“Đưa điện thoại cho Chúc Hứa.”

Hạ Thiên Tường nhìn chữ “Nhược Hân” trên màn hình điện thoại, cuối cùng vẫn đưa điện thoại cho Chúc Hứa: “Điện thoại của dì, cháu nói chuyện với dì đi.”

“Dì, dì có thể đưa cháu đến trường mẫu giáo không? Cháu muốn dì và chú Hạ cùng đưa cháu đi, cháu thấy hơi sợ.” Giọng nói mềm mại tràn đầy sự lấy lòng.

Thằng bé cảm thấy không được tự tin.

Có lẽ đứa bé không ba không mẹ đều như thế.

Khi cô còn bé cũng thế.

“Đợi dì, dì xin nghỉ xong sẽ đến ngay.”

Cô cúp máy, sau đó đứng dậy chạy ra ngoài: “Mỹ Lan, xin cho tớ nghỉ giờ tự học buổi sáng.”

“Này, cậu muốn đi đâu? Có còn tham gia đại hội cổ vũ không?”

“Yên tâm, tớ sẽ trở về nhanh thôi, sẽ tham gia.” Đưa Chúc Hứa đến trường xong vừa khéo có thể tham gia.

Chín giờ sáng, thời gian rất dư dả, kịp tham gia.

Chúc Hứa cúp máy, ngẩng đầu lên nhìn Hạ Thiên Tường: “Chú Hạ, cháu nói chuyện điện thoại với dì rồi, chú có thể cho mẹ nói chuyện với cháu không?”

“Được, nhưng chỉ có thể nói mấy câu thôi, mẹ rất bận, sau đó nhớ phải giữ bí mật đấy.” Hạ Thiên Tường cười khẽ véo nhẹ khuôn mặt nhỏ bé của Chúc Hứa.

“Vâng ạ.”

“Cũng không được nói với dì đâu.” Hạ Thiên Tường nghiêm túc nói.

“Vâng, Tiểu Hứa không nói, chỉ có Tiểu Hứa và chú Hạ biết thôi, ngoắc tay nào.” Chúc Hứa gật đầu, chỉ cần có thể nghe thấy giọng nói của mẹ, cái gì bé cũng đồng ý.

Hạ Thiên Tường sờ đầu bé, sau đó dùng điện thoại của mình gọi cho một số.