Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 161: Cậu làm tớ sợ chết khiếp



Nhưng chiều nay phải thi, ăn nhiều đồ ăn như cháo dạng lỏng dễ phải đi vệ sinh, nên cô đã gọi đồ ăn nhẹ và cơm.

Nhưng Tô Nhược Hân ăn rất ngon, rất say sưa.

Cô rất vui vì đã được sống lại.

Nhưng Hạ Thiên Tường lại không ăn được.

Anh còn ăn ít hơn cả Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân cau mày: “Hạ Thiên Tường, vị giác của anh hẳn là đã khá hơn rồi chứ.” Mười thang thuốc lúc trước đến giờ cũng uống được một nửa rồi.

Nhưng nhìn anh bây giờ vẫn không ăn được như lúc trước, dường như vị giác vẫn chưa cảm nhận được.

“Chưa.”

“Cái gì? Vẫn chưa tốt lên á? Không thể nào, thuốc đó là tôi tự tay điều chế, Phương Tấn đích thân bốc thuốc và sắc cho anh mà.”

“Chưa uống.” Hạ Thiên Tường đành phải thừa nhận.

Tô Nhược Hân mím môi lắc đầu: “Hạ Thiên Tường, anh đúng là không thể khiến người ta yên tâm được."

“Cạch”, đôi đũa trong tay Hạ Thiên Tường rơi vào trong bát cháo, anh thật sự không ngờ Tô Nhược Hân lại nói như vậy.

Nghe có cảm giác như cô lớn hơn anh, là mẹ của anh vậy.

Tô Nhược Hân không ăn cháo nhưng lại bảo anh ăn, vì cả ngày nay anh chưa ăn gì.

Nhìn cháo bắn tung tóe khắp bàn, Tô Nhược Hân lắc đầu: “Không uống loại thuốc đó nữa, tôi sẽ điều chế lại, lần này anh nhất định phải ngoan ngoãn uống hết đấy.”

“Được.”

Ăn trưa xong, Hạ Thiên Tường đích thân lái xe đưa Tô Nhược Hân đến trường thi.

Trong hơn nửa tiếng đi xe, Tô Nhược Hân vẫn luôn đọc tin nhắn trong nhóm các bạn học.

Cô làm quen lại với yêu cầu và quy trình của kỳ thi một lần nữa, nếu không, sai một bước là rất dễ mất điểm.

Cô vốn đã thiếu một môn, nếu ba môn còn lại mất nhiều điểm thì e là chẳng thể thi được vào đại học, chỉ có thể học cao đẳng.

Vẻ mặt nghiêm túc và tập trung của cô gái lọt vào mắt Hạ Thiên Tường qua gương chiếu hậu, lúc này anh có cảm giác cuộc sống bình yên thật tuyệt.

Cô xinh đẹp, tốt bụng, sự xấu xa tàn ác của thế giới này không được làm tổn thương cô một lần nữa.

Chiếc Bugatti dừng lại bên ngoài cổng trường trung học số năm của thành phố T.

Đây là địa điểm thi nơi Tô Nhược Hân tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Xe vừa dừng lại, Phương Tấn đã chạy tới đưa một cái túi cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô, giấy phép dự thi và dụng cụ làm bài thi đã chuẩn bị xong hết rồi, chúc cô đạt được kết quả tốt.”

“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân mỉm cười gật đầu, trông cô vẫn như bình thường, rất thư thái, thoải mái.

Cô quay đầu lại nhìn Hạ Thiên Tường, anh không xuống xe mà ngồi ở ghế lái nhìn cô: “Hạ Thiên Tường, tôi vào đây.”

“Cố lên.” Hạ Thiên Tường gật đầu, tay nắm lại thành nắm đấm.

Anh có thể nói là cô đi thi mà dường như anh còn lo lắng hơn cô không?

Bao nhiêu năm qua, anh chưa bao giờ có cảm giác lo lắng, hồi hộp khi thi cử, nhưng lần này anh lại thực sự căng thẳng.

“Tôi sẽ cố gắng.” Tô Nhược Hân cũng nắm chặt tay, giơ lên với Hạ Thiên Tường.

Sau đó cô quay người đi vào phòng thi.

Đi qua từng thí sinh.

Sáng nay cô bỏ lỡ môn thi ngữ văn, cô tin rằng mấy môn còn lại đều không thành vấn đề với mình.

Kỳ thi bắt đầu.

Môn này là môn toán.

Coi như là môn Tô Nhược Hân giỏi nhất.

Thực ra đối với cô bây giờ, tất cả các môn học không còn phân chia giỏi hay kém nữa, tất cả đều giống nhau.

Cô nghiêm túc làm bài.

Đầu bút lia rất nhanh.

Trong phòng thi, cô là người viết nhanh nhất, tốc độ làm bài cũng nhanh nhất.

Đến giáo viên trông thi cũng bị cô thu hút sự chú ý.

Giáo viên cúi đầu nhìn cô làm bài, không kìm được gật đầu.

Vì thế, Tô Nhược Hân dùng hai phần ba thời gian để làm xong bài thi.

Kiểm tra lại.

Khi cô nghiêm túc kiểm tra tới lần thứ ba thì chuông reo.

Nộp bài.

Ra khỏi phòng thi, Tô Nhược Hân vừa nhìn đã thấy Dương Mỹ Lan đang chờ bên ngoài.

“Tô Nhược Hân, thật sự là cậu sao?” Dương Mỹ Lan chạy đến ôm lấy Tô Nhược Hân, sáng nay khi Tô Nhược Hân nhắn tin nói chiều nay sẽ đến tham gia kỳ thi, cô ta còn không tin, bây giờ nhìn thấy Tô Nhược Hân vẫn có cảm giác như đang mơ.

“Ừm ừm, là tớ đây.” Tô Nhược Hân nhẹ nhàng đáp lại Dương Mỹ Lan, thật ra trong lòng cô lúc này lại có cảm xúc lẫn lộn.

Thi thiếu một môn, người buồn nhất là cô.

Cô cười nhưng không có nghĩa là cô không bận tâm.

Cô không nói ra nhưng không có nghĩa là cô không buồn.

“Tô Nhược Hân, cậu làm tớ sợ chết khiếp, tớ cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại cậu nữa, không được nói chuyện với cậu nữa chứ.” Dương Mỹ Lan đánh vào tay Tô Nhược Hân, vừa khóc vừa cười.

“Không đâu, nếu không vì nhát dao ấy đâm thẳng vào tim khiến tớ hôn mê bất tỉnh thì ta đã tự cứu được mình, cũng đã tỉnh lại từ sớm rồi, sao có thể yếu ớt mà mất mạng được?” Tô Nhược Hân an ủi Dương Mỹ Lan, Dương Mỹ Lan sợ hãi, nhưng sao cô lại không sợ chứ?

Bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn thấy sợ.

“Đúng, y thuật của cậu tốt vậy kia mà. Tô Nhược Hân, cậu thi thiếu một môn, thật sự vẫn định thi tiếp à?”

“Ừ, hai môn ngày mai tớ đều sẽ tham gia.”

“Tô Nhược Hân, tớ xin lỗi.”

“Hả, cậu làm gì có lỗi với tớ chứ?”

“Nếu ngày ấy tớ giơ tay chặn giúp cậu thì cậu cũng không mê lâu đến thế.” Dương Mỹ Lan tự trách.

“Như thế cậu sẽ bị thương ở tay, cũng không thể tham gia kỳ thi đại học được nữa, đến lúc đó tớ lại càng buồn hơn, như bây giờ là tốt lắm rồi, chẳng phải tớ đã không sao rồi đấy à?”

“Thi thiếu một môn, cậu định làm thế nào? Có phải định tham gia thi để tích luỹ kinh nghiệm sau đó học lại không?” Dương Mỹ Lan vẫn lo lắng cho Tô Nhược Hân.

“Không, khi nào thi xong tớ sẽ nói chuyện này với cậu sau.” Tô Nhược Hân mỉm cười, không muốn Dương Mỹ Lan buồn thay mình.

“Được, chúng ta về đi, tối nay tớ còn phải đọc sách nữa, nếu không tớ rất lo ngày mai sẽ không thi được tốt.”

“Đi thôi.” Tô Nhược Hân ôm Dương Mỹ Lan cùng đi về phía cổng trường: “Đúng rồi, hôm đó là ai đâm tớ thế, cậu có biết không?”

Kể từ khi tỉnh lại, cô vẫn luôn muốn biết, nhưng Hạ Thiên Tường không nói, cô cũng không hỏi anh.

Lúc trước Trần Ngọc Thuý chỉ đạp vào bụng cô thôi mà Hạ Thiên Tường đã khiến bà ta phải trả cái giá đắt rồi.

Cô nghĩ chắc chắn anh sẽ không tha cho người khiến cô bị thương lần này.

Anh không nói chắc chắn là có lý do của anh.

“Là Triệu Giai Linh.” Dương Mỹ Lan cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này.

“Triệu Giai Linh? Sao cô ta lại làm vậy?”

“Bởi vì sáng hôm đó cô ta lại tỏ tình với Chu Cường Vinh một lần nữa, nhưng bị anh ta từ chối rồi.” Buổi vận động tuyển sinh đại học hôm đó rất đông người, đã xảy ra chuyện gì, cho dù nhà trường liên tục yêu cầu không được nói ra thì chắc chắn cũng sẽ bị loan tin.

Dương Mỹ Lan biết sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng biết chuyện nên nói cho cô luôn.

“Cô ta đâu? Có tham gia thi không?” Tuy Tô Nhược Hân biết Hạ Thiên Tường sẽ không tha cho Triệu Giai Linh, nhưng cô vẫn vô thức hỏi.

“Tham gia rồi, cứ nhắc đến chuyện này là tớ lại tức, Hạ Thiên Tường hiền lành vậy à? Lần này cậu suýt nữa mất mạng mà anh ta lại bỏ qua cho Triệu Giai Linh, đúng là quá đáng.”

Tô Nhược Hân đứng yên, lần này đến lượt cô không tin: “Cậu nói Hạ Thiên Tường bỏ qua cho Triệu Giai Linh, để cô ta tham gia thi?”