Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 179: Tôi có người mình thích rồi



"Tớ có tình cảm với anh ấy, nhưng vẫn chưa đến mức yêu đâu, chung quy cũng chưa tiếp xúc gì với nhau thì lấy đâu ra yêu."

"Được rồi, có lẽ cậu vẫn chưa xác định là cậu thích anh ấy, vậy lí do mà cậu buông tha anh ấy là gì?" Tô Nhược Hân hỏi tiếp.

"Nói với cậu lâu rồi mà cậu có tin đâu, giờ tớ nói có thêm lẫn nữa cũng đâu có ích gì." Dương Mỹ Lan thoải mái ngáp một cái, giờ đã khuya lắm rồi, hơn một giờ sáng rồi.

"Cậu nói cái gì với tớ lâu rồi?" Tô Nhược Hân lại nói, nhưng lần này giọng cô lại rất khàn, trong lòng cũng rất hốt hoảng.

"Hạ Thiên Tường thích cậu đó. Thế nên nếu tớ còn cần cậu giúp đỡ để theo đuổi anh ấy thì tớ thành kẻ không biết xấu hổ mất hả? Đàn ông trên đời này nhiều như thế, tớ cũng đâu phải chỉ cần mỗi anh ấy đâu. Anh ấy lấy cậu là tốt nhất, chỉ cần không thuộc về người phụ nữ khác là tớ hài lòng rồi." Dương Mỹ Lan mới cày phim được một nửa đã bị Tô Nhược Hân cắt ngang, nên giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng nói rõ mọi chuyện cho Tô Nhược Hân, sau đó cô ta mới tiếp tục cày phim được.

Thế là Tô Nhược Hân ngồi ngẩn người trên sàn nhà.

Một lúc lâu cũng không nói gì.

"Tô Nhược Hân, cậu làm gì thế? Cậu nói gì để chứng mình cậu còn sống đi?"

"Hân thối, nếu cậu vẫn không nói gì thì tớ gọi cảnh sát hoặc là gọi cấp cứu đấy. Cậu chọn cái nào?"

"A, tớ nhớ ra rồi, khi trước vì chuyện của Hạ Thiên Tường mà cậu gọi cả cảnh sát lẫn cấp cứu. Vậy giờ tớ cũng gọi cả hai, tránh việc cậu vừa không nói gì vừa không phản ứng gì."

"Tô Nhược Hân, cậu đừng làm tớ sợ chứ? Cậu nói chuyện đi, nói một tiếng thôi cũng được."

Cuối cùng thì giọng nói đầy nghẹn ngào cũng khiến Tô Nhược Hân phải ngẩng đầu lên, cô nói qua điện thoại: “Mỹ Lan, tớ không khỏe lắm."

"Chỗ nào không khỏe? Cậu khó chịu ở đâu? Giờ tớ gọi cấp cứu luôn nhé, cậu đừng lo, đừng có lo nha."

Tô Nhược Hân vuốt ngực: “Tớ không khó chịu, nhưng tớ thấy tim đập nhanh quá."

"Ơ, có đàn ông trong phòng cậu sao? Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cậu à?" Dương Mỹ Lan bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình. Lúc này cô ta rất hối hận vì đây chỉ là gọi điện thoại bình thường, nếu là gọi video thì quá tốt.

"Không, anh ấy không có ở đây. Mà Mỹ Lan à, tớ thấy bây giờ chỉ cần nhắc đến anh ấy thì dường như tim tớ lại đập nhanh hơn. Trước đây khi cậu nhắc đến một người đàn ông nào đó, cậu có bị như thế không?"

Dương Mỹ Lan nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi vững vàng trên giường, sau đó tựa người lên gối một cách thoải mái: “Tạm thời thì chưa có. Tô Nhược Hân, cậu yêu rồi đó. Hahaha, nhưng tớ vẫn nhớ cái dáng vẻ cậu có chết cũng không chịu thừa nhận đâu đấy. Tớ hối hận vì khi đó không quay video lại. Giờ cậu nói thế với tớ là đang tự tát vào mặt mình đấy, đau không?"

"Không đau, vẫn chỉ thấy tim đập nhanh thôi." Tô Nhược Hân cũng không để ý sự chế nhạo của Dương Mỹ Lan, trong lòng cô chỉ để ý đến trạng thái của mình lúc này.

"Thế thì đúng rồi. Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, ngày nào cũng đối mặt với Hạ Thiên Tường như thế thì tim đập nhanh và dâng hiến mình cho anh ta từ lâu rồi ấy chứ. Có mỗi cô ngốc là cậu thôi đấy." Dương Mỹ Lan rất bất mãn.

Tô Nhược Hân nghĩ: “Tớ ngốc lắm sao?"

"Ngốc, cực kì ngốc. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết anh ấy thích cậu thông qua ánh mắt mà anh ấy nhìn cậu. Thế mà chỉ mỗi cậu là không thấy được, cậu không chỉ ngốc mà là siêu ngốc, siêu siêu ngốc luôn ấy chứ." Dương Mỹ Lan rất muốn rạch trán Tô Nhược Hân ra xem.

Vừa rồi làm cô ta lo muốn chết, nhưng Tô Nhược Hân cứ giống như một khúc gỗ vậy, không thấy rõ sự thật.

Chuyện cô ta vừa nhìn là biết, nhưng đến phiên Tô Nhược Hân thì nhìn mấy lần lận cũng không nhìn ra.

"Tớ biết rồi." Tô Nhược Hân lẩm bẩm rồi cúp máy.

Rồi cô đứng dậy và đi tới chỗ mà Hạ Thiên Tường thường ngồi cuộn người, sau đó nhắm mắt lại.

Giống như đang mơ vậy, cô yêu thật rồi sao?

Cô vẫn chưa chắc lắm.

Chỉ là cô bất chợt có cảm giác là đời mình có thứ gì đó khác rồi.

Cô cứ thế mà tựa người vào sofa rồi ngủ quên lúc nào không biết.

Đến sáng hôm sau, chị Chiêm mở cửa vào nhà mới dìu cô vào phòng ngủ.

Tô Nhược Hân nhắm mắt đi về phòng vì cô quá buồn ngủ.

"Chị Chiêm, chị nấu bữa sáng cho Tiểu Hứa nhé."

"Vâng."

"Chị Chiêm, chị đưa Tiểu Hứa đi học nhé."

"Được."

"Chị Chiêm, tôi muốn ngủ tiếp."

"Vâng."

Chị Chiêm đắp chăn cho cô xong rồi đi ra ngoài.

Khi sắp ngủ say, Tô Nhược Hân bỗng bật người dậy rồi lấy điện thoại ra nhìn với thái độ đầy ngơ ngác.

Không có tin nhắn, không có tin nhắn nào của Hạ Thiên Tường cả.

Cô bĩu môi, nghĩ một hồi lâu mới gửi năm chữ: “Thiên Tường, chào buổi sáng."

Gửi xong, cô ngây ngô nhìn điện thoại rồi ngẩn ra.

Lơ hẳn vô số tin nhắn mà Dương Mỹ Lan đã gửi lúc tối qua.

"Chào buổi sáng, nhớ ăn sáng đấy." Lần này không phải là kiểu trả lời Hạ Thiên Tường nữa.

Nhưng đây chắc chắn do chính Hạ Thiên Tường anh trả lời.

"Buồn ngủ, không ăn sáng, đi ngủ đây." Tô Nhược Hân từ từ gửi tin nhắn này đi rồi nhắm mắt ngủ tiếp.

Trên môi nở một nụ cười ngọt ngào.

Tối qua cô chủ động.

Sáng nay cũng là cô chủ động.

Kế tiếp cô sẽ không chủ động nữa.

Nhưng cô không ngờ là, sau khi cô không chủ động nữa thì Hạ Thiên Tường cũng chẳng gửi một tin nhắn nào cả.

Mỗi ngày cô hết ăn lại ngủ, ngủ dậy rồi lại ăn, chỉ khi đưa Chúc Hứa đi học hoặc đón cậu bé về cô mới ra ngoài hít thở bầu không khí trong lành.

Cả người cứ ngây ra.

Thoáng cái đã qua ba ngày.

Ba ngày không hề có tin tức gì của Hạ Thiên Tường cả.

Bình thường sau nửa tháng mới có kết quả của kì thi THPT quốc gia.

Chưa có kết quả thì không thể báo danh vào Đại học được.

Tô Nhược Hân thấy rất buồn chán.

Sáng sớm đưa Chúc Hứa đến trường mẫu giáo xong, Tô Nhược Hân lên xe buýt để tiêu bớt thời gian rồi về chung cư.

Vào chung cư, cô mới đi tới trước cổng tòa nhà nơi cô ở thì thấy một người đàn ông lạ mặt tựa người đứng ở cánh cổng đối diện.

Khi thấy cô thì đứng thẳng và đi tới: “Phải Tô Nhược Hân không?"

Là một chàng trai trẻ tuổi và đầy năng lượng, trên người mặc bộ đồ thể thao, nhìn là biết đây là một chàng trai rất siêng năng vận động và biết cách sống.

"Ơ anh là ai? Anh biết tôi sao?"

"Tôi là Liễm Tử."

Tô Nhược Hân vỗ đầu mình: “Haha, ra là anh, tôi suýt quên mất cuộc trò chuyện hôm đó."

"Đã bảo là hẹn nhau hôm nay mà, người nói là tôi thì sao tôi quên được." Cận Liễm cười vỗ vai Tô Nhược Hân: “Mẹ tôi không hề lừa tôi, cô đúng là một người đẹp."

Tô Nhược Hân lập tức cảnh giác lui về sau: “Cận Liễm, tôi có người mình thích rồi. Chúng ta làm bạn thì được còn những cái khác thì không được."

"Haha, tôi đã nói mình là đứa con cưng của mẹ rồi mà. Tôi bị mẹ ép đến thôi, cô cứ yên tâm đi, hẹn cho có thôi, coi như làm cảnh cho mẹ tôi thấy thôi được không?"

"Thế cũng được. Hẹn xong, ăn cơm xong, sau đó tôi sẽ nói với dì Tăng là tôi không có chút tình cảm nào với anh cả, đảm bảo không khiến anh khó xử đâu." Tô Nhược Hân ra vẻ anh em tốt là tôi sẽ giúp anh giải quyết nỗi sầu.

"Cảm ơn nhé, chúng ta đi thôi." Cận Liễm hướng ra cổng chung cư mà chép miệng, đồng thời còn nhìn Tô Nhược Hân một lượt từ trên xuống dưới. Khi bước đi, anh ta bỗng nói: “Cô có người mình thích từ khi nào thế?"