Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 295: Sầu riêng và tấm chà giặt quần áo



Cô thậm chí còn thắc mắc, cả tủ quần áo được xếp ngay ngắn này có phải là do Hạ Thiên Tường treo từng bộ từng bộ lên hay không.

Chỉ là cô ngượng ngùng khi hỏi anh.

Nhanh chóng thay đổi, thỉnh thoảng cô lại liếc mắt nhìn về phía ban công.

Cũng may, Hạ Thiên Tường rất lịch sự.

Cô yêu cầu anh đi ra ban công, anh lập tức đi một cách ngoan ngoãn.

Nhìn ra cánh cửa kia, rồi lại nhìn chiếc giường lớn hơi lộn xộn, Tô Nhược Hân khẽ cắn môi, lúc trước cô nói rất đúng, cô thật sự còn chưa tha thứ cho anh.

Nghĩ đến đây, ngay cả chào hỏi Tô Nhược Hân cũng không thèm chào hỏi, xoay người sải bước rời khỏi phòng giường lớn.

Hạ Thiên Tường, anh quá xấu xa rồi.

Lúc anh nói không cần cô, nói không cần thì không cần.

Bây giờ, anh hối hận, lại bá đạo mang cô đến đây.

Làm sao cô lại có một loại cảm giác bản thân mình bị anh gọi là tới đuổi là đi.

Không, cô không thể tha thứ cho anh nhanh như vậy.

Tô Nhược Hân đi rất nhanh, bước vào thang máy rồi đi xuống lầu.

Chỉ là lúc ra khỏi thang máy, cô bị người ngăn lại.

Đó là Phương Tấn.

"Cô Tô, xin chờ một chút."

"Tránh ra." Tô Nhược Hân tức giận.

Dù sao cô vẫn chưa tha thứ cho Hạ Thiên Tường, ngay cả Phương Tấn cũng không được tha thứ.

"Cô Tô, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, cô đừng làm tôi khó..."

Nhưng, một giây sau, Phương Tấn còn chưa nói xong, anh ta đã ngây dại.

Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một tốc độ di chuyển nhanh như vậy, như thể chỉ là thời gian một cái chớp mắt

Thế nhưng, Tô Nhược Hân đã lướt qua anh ta, đi thẳng tới cửa khách sạn.

Tất cả nhân viên phục vụ đi qua đều mỉm cười chào hỏi cô: "Hoan nghênh lần sau lại đến."

Ở phía sau, Tô Nhược Hân vừa mới bước ra khỏi cửa lớn, Hạ Thiên Tường cũng lao vụt ra khỏi thang máy.

Phương Tấn hốt hoảng chạy tới nghênh đón, chỉ vào Tô Nhược Hân rồi nói: "Cô ấy, cô ấy..."

"Nói."

"Cô ấy đi quá nhanh, tôi... Tôi không thể ngăn cản cô ấy."

"Quá nhanh?" Hạ Thiên Tường đang muốn đuổi theo, chợt nghe được câu này của Phương Tấn bèn lập tức ngừng lại, cảm thấy khó hiểu hỏi Phương Tấn.

Phương Tấn chưa bao giờ nói lung tung, vậy chứng tỏ vừa rồi anh ta thật sự không ngăn cản được Tô Nhược Hân.

"Chính là tôi rõ ràng ngăn ở trước mặt cô ấy, nhưng trong chớp mắt cô ấy nghiêng người vượt qua tôi, nhanh, quá nhanh."

Ánh mắt của Hạ Thiên Tường hơi trầm xuống một chút: "Anh biết, tôi biết."

"Vâng, sẽ không có người thứ tư nào biết chuyện này nữa." Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Hạ Thiên Tường, Phương Tấn tự giác bổ sung đầy đủ lời nói của BOSS.

Anh ta đi theo Hạ Thiên Tường lâu như vậy, tuy rằng không đoán được tâm tư của Hạ Thiên Tường, nhưng ít nhiều vẫn có chút hiểu ngầm.

Lúc này Hạ Thiên Tường mới cất bước, cũng lập tức lao ra ngoài cửa chỉ trong chớp mắt.

Lại đúng lúc anh nhìn thấy bóng dáng của Tô Nhược Hân ngồi vào một chiếc taxi.

Cô gái lên xe, quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng anh, khóe môi nở một nụ cười nhẹ, phong tình vô hạn vẫy vẫy tay về phía anh.

Trong đầu Hạ Thiên Tường hiện lên những lời cô đã nói, cô không tha thứ cho anh, cô muốn đánh anh, cô muốn cắn anh, cô còn muốn anh quỳ trên sầu riêng, quỳ trên tấm chà xát quần áo...

"Cậu chủ Hạ, bây giờ chúng ta... Đi đâu?" Phương Tấn đuổi theo phát hiện ra Hạ Thiên Tường cũng không đuổi theo Tô Nhược Hân, bèn bối rối đứng ở phía sau Hạ Thiên Tường, không dám tự tiện chủ trương.

Hạ Thiên Tường hít nhẹ một hơi: "Đi siêu thị."

"Vâng... Vâng." Phương Tấn rõ ràng không theo kịp tiết tấu bắt đầu suy đoán, anh ta lái xe một lúc lâu rồi mới thận trọng thăm dò: "Anh muốn mua quà cho cô Tô hay sao?"

"Im miệng lại." Hạ Thiên Tường vừa nghĩ tới danh sách những thứ mình muốn mua đã cảm thấy đau đầu.

Tuy nhiên, những thứ trong danh sách kia tuyệt đối không thể mượn tay Phương Tấn mua, nhất định phải tự mình đi mua.

Bugatti dừng ở trước cửa siêu thị, Phương Tấn để Hạ Thiên Tường bước xuống rồi đi tới bãi đỗ xe.

Sau khi anh ta đỗ xe xong lại đi theo Hạ Thiên Tường, lúc này anh ta càng cảm thấy tò mò hơn.

Tò mò không biết Hạ Thiên Tường muốn mua thứ gì quan trọng, quan trọng đến mức nhất định phải tự mình đi mua.

Hạ Thiên Tường bước vào siêu thị, lập tức có nữ nhân viên bán hàng nghênh đón: "Chào anh, anh muốn mua mỹ phẩm tặng bạn gái hay sao? Chúng tôi có hàng mới về, chất lượng cao và giá rẻ, còn một ngày có giá đặc biệt, bỏ lỡ là không còn nữa."

Hạ Thiên Tường đang muốn lướt qua khu mỹ phẩm, nghe thấy ba chữ bạn gái thì tự động dừng lại.

Tuy nhiên, khi nhìn vào những đồ mỹ phẩm đầy màu sắc, anh không khỏi choáng váng.

Một thương hiệu có thể được đặt trong nhiều cửa hàng lớn, tất cả tên đều khác nhau.

Kem rửa mặt, kem dưỡng ẩm, kem dưỡng mắt, kem dưỡng ẩm và chăm sóc sữa tươi mát...

Hạ Thiên Tường nhìn mà hoàn toàn không hiểu.

Cho nên, anh hơi chần chừ một chút rồi nói thẳng: "Hãy cho tôi một bộ mỹ phẩm đắt nhất phù hợp với nữ sinh viên đại học."

Nếu không hiểu thì hãy chọn thứ đắt nhất, như vậy sẽ không sai.

"Được rồi, sẽ có ngay." Nhân viên bán hàng đã vui vẻ đến mức trong lòng nở hoa rồi.

Gặp được một người đàn ông đẹp trai như vậy đi mua mỹ phẩm, không chỉ thỏa mãn lòng mê trai đẹp của cô ta, đồng thời còn có thể kiếm tiền, hoặc là kiếm được rất nhiều tiền, giờ phút này cô ta cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.

Vì thế, chỉ mất một phút đồng hồ, cô ta đã đóng gói xong bộ mỹ phẩm đắt nhất trong quầy rồi đưa nó cho Hạ Thiên Tường: "Thưa anh, bộ này thích hợp nhất với bạn gái của anh, sinh viên đại học đều thích, anh có thể mua thêm mấy bộ, thương hiệu bên kia cũng không tệ, đến lúc đó bạn gái của anh có thể dùng thay đổi, mỗi ngày đều có cảm giác mới mẻ khác nhau."

Hạ Thiên Tường hồi tưởng lại gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân một chút, sau đó lại cúi đầu nhìn túi trong tay, lắc đầu: "Đã đủ rồi."

Khi cầm túi trên tay, anh mới phản ứng lại, dường như anh chưa từng nhìn thấy Tô Nhược Hân trang điểm.

Dường như Tô Nhược Hân không sử dụng mỹ phẩm.

Trong trí nhớ của anh, ngoại trừ những dịp rất trang trọng như tham gia bữa tiệc tối, cô cũng không trang điểm vào những dịp khác.

Cho nên, giờ phút này anh đang do dự không biết mình có nên mua hay không.

Tuy nhiên, nếu đã chọn rồi, vậy thì cứ mang theo.

Nếu không, nếu chỉ mua mấy thứ trong danh sách kia, có vẻ như quá... Rõ ràng.

Nhiều hơn mấy thứ cũng tốt.

Anh bỏ mỹ phẩm vào giỏ hàng, Hạ Thiên Tường tiếp tục đi dạo siêu thị.

Trước đây, ngoại trừ những lúc anh đi cùng Tô Nhược Hân tới đây, cho tới bây giờ bản thân anh chưa từng đi dạo siêu thị một mình.

Đương nhiên, anh cũng không biết các loại hàng hóa bày ở trong khu nào.

Chỉ có thể nhìn thấy cái gì thì mua cái đấy.

Đầu tiên là chổi lông gà, ừm, thích hợp đánh người.

Thứ thích hợp để cắn người, dường như không có thứ nào có thể thay thế răng nanh cắn người, cái này có thể bỏ qua.

Ở khu vực đồ dùng hàng ngày, anh chọn một tấm chà xát đặt vào giỏ hàng.

Thấy Phương Tấn đi theo mình, anh tiện tay lấy một chậu rửa mặt và một túi nước giặt lớn rồi bỏ vào, như vậy có phải đã bớt rõ ràng hơn hay không?

Sau đó ở trong khu vực trái cây, tất nhiên là sau khi chọn một quả sầu riêng, anh tiện tay nhặt thêm mấy loại trái cây khác.

Mắt thấy đồ nên mua cũng đã chọn xong, lúc này Hạ Thiên Tường mới đi xếp hàng thanh toán.

Phương Tấn đuổi theo: "Cậu chủ Hạ, để tôi thanh toán cho."

"Vậy... Được." Hạ Thiên Tường liếc mắt nhìn chổi lông gà và sầu riêng trong giỏ hàng, còn có cả tấm chà xát, tuy rằng trong lòng rất không tình nguyện, nhưng cô gái nhỏ đã nói, cô vẫn chưa tha thứ cho anh.

Phương Tấn nhận lấy giỏ hàng chờ thanh toán, quét hết những thứ trong giỏ hàng, anh ta thật sự không hiểu Hạ Thiên Tường mua mấy thứ này để làm cái gì.