Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 70: Không nói với cô ấy



Khi thấy kiểm tra nhiều lần vẫn không tìm ra được căn bệnh, bốn người cuối cùng chỉ đành kể ra những lời Tô Nhược Hân đã nói.

Thật ra, trước khi bọn họ nói ra vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cho rằng Tô Nhược Hân có thể nói dối bọn họ.

Kết quả, bác sĩ nghe bọn họ kể lại bệnh lý mà Tô Nhược Hân đã nói qua, sau khi cho kiểm tra lại, chỉ tốn nửa giờ đã xác định được.

Bệnh mà bốn người bọn họ mắc phải đúng như lời Tô Nhược Hân đã nói, không sai chút nào.

Trong cùng một phòng bệnh, bốn người đều truyền dịch.

Trần Ngọc Thúy ủ rũ nằm đó: “Sao có thể như vậy được? Tô Nhược Hân thật sự không dùng vu thuật à?"

"Sáng mai, tất cả đều tới trường học xin lỗi Tô Nhược Hân đi." Tô Cảnh Đình lấy thân phận là chủ gia đình ra lệnh.

"Tôi không đi." Trần Ngọc Thúy cứng đầu nói. Bà ta vừa nghĩ tới chuyện phải xin lỗi Tô Nhược Hân, trong lòng đã thấy kháng cự.

"Bà có thể không đi. Chẳng qua bà cũng thấy qua thủ đoạn của Thiên Tường đấy. Nếu bà không sợ cậu ta lại sai người đạp bay bà, bà cứ việc không đi."

Trần Ngọc Thúy im bặt.

Một cú đạp của Hạ Nhất làm bà ta vẫn cảm giác nổ đom đóm mắt đến tận bây giờ, luôn thấy như có thứ gì đó chuyển động ở trước mắt.

"Ba, chúng ta nhất định phải đi sao?" Tô Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi. Sao cô ta phải xin lỗi con khốn Tô Nhược Hân kia chứ? Cô ta không thích.

"Dù sao ba cũng dẫn mẹ con đi. Còn con và Tô Kim Như, các con tự quyết định." Trong bốn người, Tô Cảnh Đình xem như đã nhìn thấu được mọi chuyện.

Lời Hạ Thiên Tường nói giống như thánh chỉ, ông ta không muốn một lần nữa cảm nhận kết quả không tuân theo là gì đâu.

"Nhưng… con phải từ bỏ Hạ Thiên Tường như vậy sao?" Tô Thanh Hà vẫn cho rằng hôm nay kinh nguyệt của cô ta không tới, cô ta chắc chắn có thể đẩy ngã được Hạ Thiên Tường.

"Sau này hãy nói." Tô Cảnh Đình liếc nhìn cô ta, thở dài.

Trong khu biệt thự Bán Sơn.

Chiếc xe Bugatti màu đen mới vừa tiến vào sân, bà cụ đã bước tới đón: “Thiên Tường, Tiểu Hân có tới không?"

"Bà nội, cháu tới rồi." Tô Nhược Hân xuống xe, có hơi ngượng ngùng.

Bây giờ Hạ Thiên Tường đã tỉnh táo rồi, nhưng anh bảo cô tới thì cô tới, vậy sẽ phải ở chung một chỗ. Cô luôn cảm thấy kỳ lạ, có vẻ không được danh chính ngôn thuận lắm.

Nhưng dù sao cũng đã nhận lời rồi, chung quy lại đổi ý thì không phải là phong cách của cô.

Bà cụ nắm chặt lấy tay cô: “Bà không thoải mái, nghe nói cháu sắp tới nên vội vàng qua chờ cháu. Cháu mau tới xem thử bà bị làm sao."

"Nghe... bà nghe cháu sẽ tới lúc nào?" Tô Nhược Hân vốn định hỏi xem bà cụ nghe ai nói cô sẽ tới, nhưng sau đó lại đổi lời.

Chỉ có Hạ Thiên Tường và hai người của anh, còn có người nhà họ Tô biết cô tới nhà họ Hạ. Người nhà họ Tô không thể lén báo cho bà cụ biết. Hai người hầu của Hạ Thiên Tường chỉ nghe theo lệnh của anh, chắc hẳn không phải là hai người bọn họ truyền đi.

Vậy chỉ có một người nói cho bà cụ biết.

Đó chính là Hạ Thiên Tường. Cho nên, cô có hỏi cũng chỉ vô ích thôi.

"Bà không nói cho cháu biết." Bà cụ cười, úp úp mở mở.

Nhưng chiêu này của bà cụ thật sự có hiệu quả, Tô Nhược Hân quả thật ngại hỏi tiếp.

Có lẽ do cô từ nhỏ tới lớn chưa từng tiếp xúc với ông bà nội, ông bà ngoại, cô đặc biệt thân thiết với người già.

"Bà nội, bà vào trong uống hớp trà cho thấm giọng đã." Tô Nhược Hân hất tay Hạ Thiên Tường ra, đỡ bà cụ đi vào trong biệt thự.

Bọn họ ngồi xuống sofa, chị Trương đã pha một ấm trà hoa.

Trà hoa tốt hơn các loại trà khác, sẽ không ảnh hưởng tới giấc ngủ.

Nếu không thật sự uống trà vào giờ này, người già rất dễ bị mất ngủ.

"Bà nội uống trà ạ."

"Được, được, được." Bà cụ cầm cốc trà lên, nhấp một hớp trà nóng, lúc này mới đặt xuống.

Sau đó, bà cụ lại nghe Tô Nhược Hân nói: "Loại trà hoa này chỉ uống một ấm vào tối nay thôi. Bắt đầu từ ngày mai, bà nội phải uống đồ uống khác."

"Đồ uống gì vậy?"

Tô Nhược Hân liếc nhìn người giúp việc bên cạnh: “Ngày mai sai người đi mua thêm ít Cẩu Kỷ và Mạch Đông, lại thêm Ngũ Vị Tử. Mỗi lần dùng 50 gam mỗi loại Cẩu Kỷ và Mạch Đông, 30 gam Ngũ Vị Tử, lấy nước sôi pha và uống như trà."

"Con bé này, cháu biết bà khó chịu ở đâu à?" Bà cụ không hiểu. Tô Nhược Hân chưa hỏi tiếng nào đã kê thuốc dân gian cho bà cụ.

Cho nên, bà cụ có phần không yên tâm.

"Vừa rồi, lúc cháu đỡ bà vào, trước mặt bà có một tảng đá. Nếu không phải cháu đỡ bà tránh đi, bà đã bị vấp ngã rồi. Cho nên, có phải hôm nay mắt của bà nội khó chịu, nhìn không rõ? Còn hơi choáng váng, ù tai?"

"Đúng đúng đúng, con bé này đúng là thần kỳ, chỉ đỡ bà có một lát, đã biết hết rồi. Thiên Tường, cháu không phải là được một ân nhân cứu mạng, mà được một cô vợ hiền đấy. Tương lai, con bé mở một bệnh viện, bà bảo đảm sẽ kinh doanh tốt."

"Không được." Hạ Thiên Tường không hề nghĩ ngợi đã từ chối luôn đề nghị của bà cụ.

"Tại sao? Con bé Tô chưa từng học trường y đã giỏi như vậy. Nếu bây giờ nó đi học mấy năm, vậy sẽ càng giỏi hơn, lại trở thành thần y đấy." Bà cụ nói mà lưng thẳng như cán bút, dường như cảm thấy rất tự hào khi mình có một người cháu dâu như vậy.

"Quan hệ trong ngành y rất phức tạp, Tiểu Hân không cần phải cực khổ như vậy." Anh nuôi người phụ nữ của mình là được rồi.

Nếu cô thích chữa bệnh cứu người, gặp phải người bệnh, thỉnh thoảng cứu chữa cho một người là được rồi.

Ngày thường, cô chỉ cần làm mợ Hạ của anh hưởng phúc.

"Hạ Thiên Tường, chuyện của tôi cần anh lên kế hoạch từ bao giờ chứ? Tôi sẽ tự quyết định." Tô Nhược Hân nói xong, nghiêm khắc trừng mắt nhìn Hạ Thiên Tường.

Mí mắt Hạ Thiên Tường giật mạnh.

Quả nhiên, Tô Nhược Hân mới vừa nói xong, anh đã thấy bà cụ cười nghiêng ngả.

"Ha ha ha, quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng đã có người có thể có thể hàng phục được đứa cháu này của bà rồi. Tô Nhược Hân, cháu yên tâm. Nếu sau này Thiên Tường dám bắt nạt cháu, cháu cứ nói cho bà nội biết. Bà nội tuyệt đối sẽ đứng bên phía cháu. Cháu sai, bà cũng đứng bên phía cháu."

"..." Hạ Thiên Tường im lặng. Bà cụ biết rõ Tô Nhược Hân sai cũng muốn đứng bên phía cô. Sao anh có cảm giác bà cụ trước mặt này không phải là bà nội của mình, mà là bà nội của Tô Nhược Hân vậy?

Tô Nhược Hân cười tới mắt cong lên như vầng trăng khuyết: “Bà nội thật tốt. Nhưng bà nội đừng hiểu nhầm. Quan hệ giữa cháu và Thiên Tường không phải như bà tưởng đâu. Anh ấy chỉ coi cháu là ân nhân thôi. Hơn nữa, tuổi của cháu và anh ấy không phù hợp, anh ấy xứng đáng với người tốt hơn."

Cô ở bên này nói, Hạ Thiên Tường bên kia đã sa sầm mặt.

Anh lần đầu tiên phát hiện, hóa ra anh đã rất già.

Đúng vậy, anh lớn hơn Tô Nhược Hân mười tuổi...

"Cũng đúng. Nếu cháu cưới Thiên Tường, Thiên Tường sẽ bị tình nghi là trâu già gặm cỏ non. Cũng được, vậy bà không cắm loạn bông hoa tươi cháu nữa, nếu không sẽ thật đáng tiếc cho một bông hoa nhỏ xinh đẹp như vậy." Bà cụ nói xong, vỗ vào tay Tô Nhược Hân với vẻ thương yêu, càng nhìn càng thích: “Nếu không, cháu làm cháu gái của bà, làm con gái nuôi của Diễm Chi đi."

"Bà nội, đã muộn rồi, bà nên đi nghỉ thôi." Hạ Thiên Tường lạnh lùng nói. Nếu đây không phải là bà nội mình, anh sẽ bảo Hạ Nhất đuổi người ra ngoài. Làm gì có ai đối xử với cháu trai của mình như vậy chứ.