Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 42: Vợ chồng son



Mặc dù chỉ là nụ hôn đơn giản thôi nhưng Tiêu Uẩn đã biết chắc đáp án của Lạc Vô Song là gì, anh còn cơ hội! Đúng vậy, anh vẫn còn cơ hội theo đuổi cô đúng nghĩa. Hai mắt của Tiêu Uẩn bây giờ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, còn Lạc Vô Song thì có chút ngại, có chút không thoải mái mà nhìn sang hướng khác.

Nhưng cái tên Tiêu Uẩn đó không có ý định đứng lên, cũng không có ý định nói gì, càng không muốn thả tay của cô ra. Đến mức này rồi thì Lạc Vô Song vẫn phải nói:

- Anh… Sao anh còn không đứng dậy!

- Vô Song… Anh… Có thể ôm em không?

Lạc Vô Song có chút ngạc nhiên, nhưng theo cô thì chỉ ôm một chút chắc là không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Ngay lúc này thì cô liền gật đầu.

Vừa nhận được sự đồng ý từ cô là Tiêu Uẩn liền đứng dậy rồi ôm lấy Lạc Vô Song, nhưng trái lại với suy nghĩ đơn thuần của cô thì anh không chỉ đơn giản là ôm, anh còn cố ý dụi dụi đầu vào cổ của cô, cố gắng hít lấy mùi hương trên cơ thể này. Ban đầu thì cảm giác run rẩy, trái tim của cô cũng bắt đầu đập nhanh hơn, sau đó lại là một cảm giác ngưa ngứa ở cổ, rồi lại trực tiếp khiến cô bật cười vì nó quá nhột.

Nhưng Tiêu Uẩn giống như không có ý định dừng lại vậy, nếu như có thể thì anh thật sự muốn dính lấy cô như thế này, anh… Không muốn tách ra chút nào.

Tuy nghĩ là vậy nhưng sau đó thì Tiêu Uẩn vẫn phải tách Lạc Vô Song ra, đương nhiên là không hoàn toàn rồi, thay vì buông cô ra rồi đứng dậy thì anh chỉ tách đầu ra khỏi cổ của cô, chứ tay thì vẫn giữ ở eo của cô, sau đó anh còn cố ý kéo cô lại gần mình, lúc này mới bắt đầu giở trò, nói:

- Vô Song, bây giờ có thể đáp ứng anh thêm một nguyện vọng nữa được không?

- Tiêu Uẩn! Anh có thấy anh tham lam không?

- Anh mặc kệ, dù sao chúng ta đã giao ước là sẽ là vợ chồng thật sự trong một năm còn gì. Nếu vậy thì chuyện để gối ôm ở giữa này, phải bỏ đi chứ.

Gương mặt của Lạc Vô Song lại đỏ lên, nếu như bỏ cái gối ôm lớn đó đi thì chẳng phải hai người họ sẽ có thể xích lại gần nhau hơn sao? Dù rằng cô không sợ tướng ngủ của mình sẽ làm cho Tiêu Uẩn khó ngủ, nhưng nói sao thì khi ngủ là lúc khó phòng bị mất… Liệu cô… Có nên đồng ý không?

- Cái đó… Cái đó tính sau đi.

- Được, vậy anh đổi nguyện vọng khác.

- Tiêu Uẩn, anh xấu tính thật đó.

Dù rằng bị mắng là xấu tính nhưng anh không hề thấy ngại, hơn nữa còn cười rất tươi nữa. Cuối cùng thì Lạc Vô Song vẫn phải chấp nhận việc gỡ bỏ hàng rào phòng thủ cuối cùng, chính là cái gối ôm lớn kia. Nhưng dáng vẻ của Tiêu Uẩn thì có vẻ như anh hơi tiếc nuối một chút, biết vậy anh nên ước được hôn cô mọi lúc trước mới đúng. Nước đi này anh lại đi sai rồi… Nhưng không sao, bỏ được cái gối ôm vướng víu kia thì ngày anh được hôn cô cũng không xa nữa, cứ từ từ vậy.

[…]

Khi Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn “nói chuyện” xong thì hai người cũng đi xuống nhà, nhưng đập vào mắt của họ là hình ảnh Vũ Hàn và Tiêu Tú Trân mỗi người cầm một cái gối lớn rồi… Đánh nhau?

Lạc Vô Song thật sự thấy quá mất mặt, đều đã người trưởng thành hết rồi mà sao toàn làm ra mấy cái chuyện vô bổ vậy chứ. Riêng Tiêu Uẩn thì không quá chú ý, thứ anh chú ý bây giờ chỉ có thể là vợ anh thôi. Còn cô thì đưa mắt nhìn họ, rồi lại nhìn anh, nói:

- Anh không cản họ sao? Nói sao thì Vũ Hàn cũng là nam, bị cậu ta đánh cũng đau lắm đó.

- Không sao, kệ đi, con khờ đó lì lắm.

Ánh mắt của Lạc Vô Song bây giờ chính là đang nghi ngờ nhân sinh, giống như là muốn hỏi anh rằng “Hai người là anh em ruột thiệt không vậy? Sao thấy giống ruột thừa quá!”. Nhưng Tiêu Uẩn thì đúng là không thèm quan tâm thật, tuy rằng Tiêu Tú Trân có kêu gào mấy lần nhưng thứ Tiêu Uẩn chú ý lại là vợ anh đang phải đi vào bếp để chuẩn bị bữa ăn, hiển nhiên anh cũng cắp đuôi đi theo, còn quát Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn cút ra ngoài chơi, đừng làm ồn vợ anh nữa chứ.

Hai tên ngốc kia đang solo đánh nhau thì khựng lại một chút, nhìn dáng vẻ thê nô của Tiêu Uẩn thì trong đầu liền hiện ra hai chữ “Hết cứu”.

Trong khi Lạc Vô Song đang nấu ăn với phụ bếp là Tiêu Uẩn thì cô lại nói:

- Phải rồi, ngày mai tôi… Ý là, em sẽ đến Quân gia một chuyến, cho nên ngày mai anh và Tú Trân tự lo nhé.

- Quân gia? Em đến đó làm gì?

- Sư mẫu của em không được khỏe, em định đến đó xem tình hình của bà ấy một chút.

Lúc này Tiêu Uẩn mới nhớ lại, sư phụ của Lạc Vô Song là Lão tướng Quân Mộ Phàm, vậy thì sư mẫu trong lời của cô chính là vợ của Lão tướng… Chính là Lão phu nhân đó sao? Quả thật anh có nghe qua rằng dạo gần đây Lão phu có vẻ như không được khỏe, bình thường cũng không hay ra ngoài nữa, đa số đều là ở trên giường và bà ấy cũng rất nhớ “người đó”, lúc đó anh còn không biết người đó là ai mà quan trọng như vậy… Bây giờ có vẻ như anh biết rồi.

“Người đó” quả nhiên là rất quan trọng.

- Vậy ngày mai anh đưa em đến đó.

- Có phiền anh không?

- Không phiền, đưa em đến Quân gia xong thì anh cũng đến công ty luôn mà.

Tiêu Uẩn còn bồi cho cô một nụ cười nữa, dù rằng Lạc Vô Song không muốn làm phiền anh, nhưng nếu anh đã nói không phiền thì thôi cô cũng không muốn nói thêm nữa.

Nhưng đột nhiên lúc này Tiêu Uẩn lại có vẻ như rất nghiêm túc, anh lại nói:

- Vô Song, chuyện ở nông trường đã được đăng lên mạng xã hội rồi.

- Em biết.

- Ý anh chuyện em là đồ đệ của Lão tướng… “Họ” cũng biết rồi.

Đôi tay bận rộn của Lạc Vô Song có chút khựng lại, nhưng rồi cô chỉ gật đầu. Bảo sao vừa rồi họ lại gọi cho cô, thì ra là biết chuyện đó rồi à… Xem ra thì sớm muộn gì họ cũng đến tìm cô thôi… Hay cô nên chuẩn bị chút nhỉ?

- Vô Song, em có muốn anh giúp không?

Lạc Vô Song liền ngạc nhiên, cô đưa mắt nhìn anh, còn Tiêu Uẩn thì liền nhẹ nhàng cười. Dù biết rằng anh có lòng tốt nhưng vấn đề này cô vẫn có thể xử lý tốt… Chỉ là, cô cũng không muốn anh buồn, hiện tại cô đã nói sẽ cho anh cơ hội theo đuổi thì cô cũng sẽ tận dụng hết quyền hạn đó, ngay lúc này Lạc Vô Song liền nhỏ giọng nói:

- Vậy chuyện trên những trang báo làm phiền anh rồi, Tiêu Uẩn.

- Được.

Sau đó thì không gian trong bếp cũng đã trở lại bình thường, trả lại khung cảnh hòa hợp cho đôi vợ chồng son. Dù rằng chỉ mới là khởi đầu, nhưng có vẻ vẫn tốt nhỉ?

#Yu~