Cô Vợ Toàn Năng Trong Đầu Chỉ Có Ly Hôn!

Chương 44: Quân gia (1)



Từ khi Lạc gia biết đến sự “tồn tại” của Lạc Vô Song thì họ đã đến tìm cô nhiều hơn, đến cả những người mà trước đó đã từng rất ghét cô cũng chủ động liên lạc. Vì sao à? Vì bây giờ cô là con dâu của Tiêu gia, còn là người được đích thân Tiêu thiếu gia chọn trúng, chỉ chỉ đầy một tháng mà đã thu phục được Tiêu gia thì sao mà họ bỏ qua được.

Buổi sáng ngày hôm sau thì Tiêu Uẩn đã đưa cô đến Quân gia, chỉ mới nhìn thấy cô thôi là đứa nhóc Quân Chí Diệp đang chuẩn bị đi học cũng phải nán lại một chút để trò chuyện với cô, riêng Tiêu Uẩn thì chỉ chú ý đến Quân Chí Thành mà thôi. Mặc dù hai người là anh em họ, gia đình hai bên cũng có giao tình không ít, hơn nữa mối quan hệ giữa cha anh và mẹ của cậu ấy cũng không đến nổi tệ, vì vậy nên khi biết rằng cậu ấy cũng có ý với Vô Song của anh thì anh đã vô thức bày ra vẻ mặt đề phòng, tuy nhiên thì Quân Chí Thành không trách anh được, nói chung thì cũng do Lạc Vô Song quá toàn năng, khiến cho cậu ấy không cầm lòng được mà muốn tiến gần một chút.

Trước khi Tiêu Uẩn rời đi thì anh còn ôm cô nữa, không cần nói thì Quân Chí Thành cũng nhìn ra được, sau khi rời khỏi Tiêu phủ thì hình như mối quan hệ của họ đang dần cải thiện hơn. Chính cậu ta cũng thấy vui mừng giúp họ, vì Lạc Vô Song là người tốt, nếu như sống ở Tiêu gia có được hạnh phúc thì ông nội cũng sẽ yên lòng.

Chào tạm biệt mọi người xong thì Lạc Vô Song cũng đi vào nhà theo Quân Chí Thành, vừa đi thì cậu ấy vừa đề cập đến sức khỏe của bà nội, nói sao nhỉ? Lão phu nhân là người lớn tuổi, hơn nữa bà ấy còn từng trúng độc lúc bà ấy còn trẻ, vốn dĩ gia thế của Lão phu nhân cũng đã rất hiểm hách rồi, còn kết hôn với một Lão tướng như Quân Mộ Phàm, chuyện ganh ghét đố kị là không tránh được… Và có lẽ bà ấy biết nên đã chấp nhận nó.

Sống ở gia đình hào môn thì nguy hiểm chín, nhưng so với gia đình quân nhân thì vẫn chẳng hề hấn gì. Nói ra thì chắc không ai tin, nhưng những người làm trong quân ngũ sẽ có đầu óc nhanh nhạy hơn, tính toán cũng sẽ chính xác hơn… Đặc biệt là nếu có ra tay thì việc che giấu cũng dễ dàng hơn, cho nên với vụ việc năm đó Lão phu nhân bị hạ độc cũng rơi vào kết cục quên lãng.

À đúng rồi, đó là trước khi Lạc Vô Song biết đến Quân gia. Còn sau này, khi cô đã là đồ đệ của Quân Mộ Phàm thì cô đã giúp ông ấy điều tra, đương nhiên Quân Mộ Phàm cũng không có quá nhiều hi vọng, mà Lạc Vô Song khi đó tuổi trẻ bốc đồng nên cũng đá một màn cược lớn, cuối cùng chỉ với một tuần, Lạc Vô Song thật sự đã chỉ ra được hung thủ… Nhưng thứ làm cho cô kinh ngạc hơn khi biết rằng, hung thủ năm đó lại chính là chị gái ruột của Lão phu nhân, chỉ vì bà ta ganh ghét em gái mình có thể gả cho một quân nhân, còn bản thân phải chịu cực khổ với một thương nhân nhỏ, vì vậy nên mới cố ý hãm hại.

Còn nói về điều kiện cá cược, thì cô thắng. Và Quân Mộ Phàm phải chấp nhận rằng ông ấy chỉ là “Nhị sư phụ” mà thôi, sau “người kia” nữa. Mặc dù không thích, nhưng Quân Mộ Phàm vẫn chấp nhận.

Nghĩ lại những chuyện đó thì Lạc Vô Song chỉ biết lắc đầu cười trừ, sao mà khi đó cô không nhìn ra ông ấy lại ấu trĩ như thế nhỉ?

Đi được một lúc thì họ lại đi đến sân cưỡi ngựa, Lạc Vô Song nhìn khung cảnh quen thuộc này liền có chút cảm động, đã qua nhiều năm rồi mà nơi này vẫn như thế… Quả nhiên sư phụ rất thích những cái gì đó hoài niệm, vốn dĩ Quân Chí Thành còn đang định lên tiếng giới thiệu, nhưng nhìn đôi mắt của cô thì chắc cô còn quen thuộc chỗ này hơn cậu ta nữa.

- Chắc cô cũng biết chỗ này rồi nhỉ? Từ khi hiểu chuyện đến nay thì đây chắc là lần thứ mười tôi đặt chân đến.

- Sư phụ không dạy anh cưỡi ngựa sao?

- Có thì có, nhưng ông nội kì vọng quá cao, tôi không đáp ứng được. Vì vậy đa phần đều là được cấp dưới của ông ấy hoặc cha chỉ dạy. Còn nơi này là nơi dành riêng của ông nội… Mặc dù bây giờ cha có thể tự ý sử dụng rồi.

Nghe Quân Chí Thành nói thì Lạc Vô Song cũng đã mường tượng ra được gương mặt lạnh băng của Quân Mộ Phàm lúc giảng dạy, thật ra ông ấy làm không sai, chỉ là sẽ dọa chết người ta mà thôi. Còn cô là vì lúc đó nỗi sợ đối với Quân Mộ Phàm chẳng mạnh mẽ bằng sự lạnh lẽo của gia đình, nên cô không thấy sợ… Nghĩ lại cũng thấy cô gan dạ quá trời, một đứa nhỏ chỉ có mười mấy tuổi lại dám một đối một với Lão tướng dày dặn kinh nghiệm, cô… Đúng là cũng có không ít máu liều.

Cuối cùng thì hai người đã đi đến một căn phòng, không cần nói thì cô cũng biết đây là căn phòng của cô.

Từ sau khi Quân Mộ Phàm thu nhận cô làm đồ đệ thì ông ấy đã cho dựng thêm một căn phòng ở đây, để mỗi khi tập luyện xong thì cô có thể nghỉ ngơi thỏa thích, chỉ là Lạc Vô Song không ngờ đến tận bây giờ nó vẫn ở đó.

Trái tim của Lạc Vô Song có chút run lên, cánh cửa vừa mở ra thì đã nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ đang ngồi trên giường, còn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này bà ấy liền quay sang nhìn hai người đang đi vào. Bất chợt lại nở một nụ dịu dàng, nói:

- Út Tiêu, đã lâu không gặp.

#Yu~