Cô Vợ Trước Độc Ác Của Bá Tổng Giới Thượng Lưu

Chương 2: Đào hố



Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca

Editor: Gái già thích ngôn tình

"Lô hàng đấu giá cuối cùng là chiếc vòng cổ do đích thân ông chủ của chúng tôi tự thiết kế, tên là nước mắt nhân ngư. Chiếc vòng cổ được khảm 9 viên kim cương ở giữa, 18 viên kim cương nhỏ và mặt dây là viên kim cương xanh 20 cara nằm trên cùng. Mọi người đều có thể quan sát thấy, cho dù là dưới ánh đèn mờ nhạt cũng không thể cản được độ sáng của kim cương. Giá khởi điểm là 100 triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn 5 triệu."

Những lô hàng trước, chuyên viên bán đấu giá đều là miệng lưỡi lưu loát, mở miệng thành văn, đến lô hàng cuối lại chỉ nói ít ỏi vài câu nhưng điều này cũng không khiến người khác xem thường, ngược lại còn hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Lô hàng này không cần nhiều lời làm chi, bởi vì dùng ngôn ngữ căn bản không thể miêu tả hết tính chất quý hiếm và độ tinh xảo xinh đẹp vốn có của nó.

Viên kim cương sáng chói và cao cấp như vậy gần như đã tuyệt chủng, thế gian hiếm có, trăm năm khó gặp. Viên kim cương 20 cara ước chừng có giá khoảng 100 triệu, huống chi là do Thịnh Cảnh Minh tự mình cầm dao thiết kế, còn những viên kim cương nhỏ khác nữa... Giá khởi điểm của Cẩm Tú Lâu đưa ra đã là vô cùng có lương tâm.

Lâm Vi tay chống cằm, ánh mắt quét qua chiếc vòng cổ kim cương sáng bóng, không khỏi liếm khóe miệng.

"A, chiếc vòng cổ kim cương này thật sự là vật chỉ ở trên trời mới có! Trên thế giới này có ai từng nhìn thấy nó sao?! Quan trọng nhất, nó được thiết kế bởi bàn tay tài hoa của chồng tôi, dệt hoa trên gấm, song kiếm hợp bích, hỗ trợ lẫn nhau, nhất thống thiên hạ..."

—— Ngươi lên cơn điên gì thế? Bợ thứ đồ chết đó làm gì? Đừng phân tâm, nói rõ phải giúp Sở Tầm lấy cho bằng được, ngươi nghiêm túc cho ta.

Hệ thống nghe cô ấy tâng bóc chiếc vòng kim cương, lập tức tức giận đến mức lên tiếng nhắc nhở. Có tinh thần sức lực như vậy sao không bợ người, tâng bóc đồ vật làm gì?! Thứ này không phải chỉ là một cục đá vô dụng sao?! Còn không bằng bộ máy siêu trí tuệ, thông minh mà lại có ích như nó.

Loài người ngu ngốc, không biết nhìn hàng!

Lâm Vi cười nhạt một tiếng: "Ta cứ tâng bóc đó, ngươi quản được sao."

Không đợi hệ thống giở giọng cha đây tiếp, cô cười mỉm nhìn Sở Tầm và khuyến khích nói: "Bắt đầu đấu giá đi, không có vấn đề gì, ra giá mạnh tay lên, tất cả bao ở tôi. Là rồng hay rắn đều nhờ vào lần này đấy."

"110 triệu."

"120 triệu."

Cuộc tăng giá đã bắt đầu, ai ai cũng đều mù quáng vì chiếc vòng cổ hiếm có trên thế giới này, Cẩm Tú Lâu lần này thật sự là rất chịu chơi. Sự tồn tại này mà đặt ở cửa hàng châu báu khác chính là báo vật của cửa hàng. Thế mà Cẩm Tú Lâu lạ tùy tiện lấy một vật như vậy ra đấu giá mà giá khởi điểm còn thấp hơn so với thị trường, thật là ai đoạt được tới tay thì người đó kiếm lời.

Trên đời này sẽ không có chiếc vòng cổ kim cương thứ hai giống vậy, qua thôn này sẽ không còn hàng quán nào cả.

"Dù táng gia bại sản cũng đoạt cho bằng được sao?" Sở Tầm có chút miệng khô lưỡi khô, anh ta nghiêng đầu hỏi một lại lần nữa.

"Tất nhiên rồi, việc này rất quan trọng với cậu mà, không phải sao?" Lâm Vi gật đầu, mỉm cười, giọng nói đầy kiên quyết.

Sở Tầm giơ thẻ bài tăng giá. Cẩm Tú Lâu có quy định, thân là nữ chủ nhân gia tộc dòng họ Thịnh nên Lâm Vi không thể trực tiếp tham gia bán đấu giá, bởi thế anh ta phải tự ra giá.

"125 triệu!"

Vì là lần đầu ra giá nên anh ta vô cùng lo lắng khẩn trương, cho nên chỉ dám nhích chút chút.

Có điều còn không đợi trái tim của anh ta kịp hưng phấn thì rất nhanh đã có người lên giá tiếp.

"130 triệu."

"135 triệu."

Sở Tầm nuốt nước miếng. Một lần nữa, anh ta nhận rõ hiện thực, trong buổi đấu giá đầy long trọng này, tiền hoàn toàn không phải là tiền mà là một thứ giống như giấy vụn.

"Không sao đây, hết tiền thì mình kiếm lại thôi?" Lâm Vi lại châm lửa thêm một lần nữa.

"170 triệu."

Anh ta bỏ thêm 35 triệu, xung quanh có người bắt đầu xì xào bàn tán, họ dường như cảm thấy kinh ngạc trước sự hào phóng của anh ta.

Dầu gì những buổi đấu giá này đều tăng lên từng chút một, giá cả không đến mức tăng vọt quá nhanh. Nếu như bạn dám bất chấp tất cả để chơi lớn thì sẽ dễ bị người ta nắm mũi và kéo giá đi xa thêm.

"180 triệu."

Không có chút dấu hiệu nào dừng lại, lại có người mắt cũng không nháy tăng giá cao thêm, những buổi đấu giá kiểu này trước nay chưa từng thiếu kẻ có tiền thích phô trương danh thế.

"200 triệu."

Lần này chẳng cần Lâm Vi nói thêm bất cứ lời nào, anh ta đã chủ động giơ lên thẻ bài và hét giá một cách không chút do dự nào.

"205 triệu." Lại có người tăng thêm.

"250 triệu."

Sở Tầm bỏ thêm 45 triệu vào, với lại, trên thực tế, sai khi tới ngưỡng 200 triệu đã có rất ít người giơ thẻ bài, anh ta có thể từ từ chậm rãi tăng con số.

Chính vào giờ phút này, anh ta đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn giống như một con bạc thường xuyên ra vào Casino và lúc này anh ta mới phát hiện bản thân mình có máu cờ bạc. Một khi đã buông ra thì sẽ mất kiểm soát. Hai mắt anh ta đã đỏ đậm và mất lý trí từ lâu.

Anh ta chỉ biết rằng, khi mình mạnh tay giơ thẻ bài tăng giá thì ánh mắt của mọi người xung quanh đều đặt vào người mình, họ xì xào bàn tán và bị chấn động bởi hành động táo bạo của anh. Cảm giác làm tiêu điểm giữa đám đông này thật sự là quá tuyệt vời, khiến anh ta lâng lâng như đang ngồi trên mây, toàn thân đều thoải mái dễ chịu.

Động tĩnh của họ bên này lớn như vậy, dĩ nhiên là hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người. Khi bắt đầu tiến hành buổi đấu giá, xung quanh có vô số vệ sĩ được gia tộc dòng họ Thịnh thuê để bảo vệ an ninh, một khi gặp phải chuyện gì ồn ào thì phải báo cáo với chủ nhân của gia tộc ngay.

Lần này tới một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, phô trương danh thế tăng giá nhanh chóng, làm cho những người này vui đến mở cờ trong bụng, họ có thể kiếm được một mớ tiền thù lao nhưng chờ đến khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ ngồi kế bên Sở Tầm, người phụ trách biết ngay mình không thể gánh vác việc này được.

"Mau! Gọi cho Boss nhanh, nói bà chủ dẫn một chàng trai trẻ đến đấu giá, vả lại còn nhìn trúng nước mắt nhân ngư, hiện giờ đã chào đến mức giá 250 triệu rồi."

Lập tức có người gọi điện ngay, người kia mau chóng quay lại báo cáo: "Boss nói, vẫn tiếp tục buổi đấu giá. Dẫu sao gia tộc họ Thịnh sẽ không cho bà ấy tiền, không lấy ra tiền chi trả sẽ báo công an."

Bên này còn đang tăng giá, vẫn có người chưa từ bỏ ý định, lại bỏ thêm 5 triệu, giống như là gắng sức đánh một trận ra trò.

Người tranh giành với Sở Tầm ngồi cách đó không xa, giờ phút này còn có thể thấy biểu cảm vô cùng tức giận kèm theo không cam lòng của người đàn ông kia. Sở Tầm nhìn người kia, nụ cười trên gương mặt mang theo vài phần khinh miệt.

Trên thực tế, anh ta chỉ cần thêm 5 triệu là có thể làm người kia rút lui nhưng như vậy vẫn chưa đủ để khiến người kia tuyệt vọng. Anh phải làm người kia nhận thức rõ hơn, không phải thứ gì cũng xứng đứng ra tranh giành với anh.

"300 triệu." Sở Tầm giơ thẻ bài, không có gì ngạc nhiên khi anh ta nhìn thấy biểu cảm oán hận phẫn uất trên gương mặt người kia, khiến lòng anh ta càng thêm thỏa mãn.

Dù sao đó cũng không phải là tiền của mình, anh không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

"300 triệu lần một."

"300 triệu lần hai."

"300 triệu lần ba."

"Cạch" vang lên một tiếng búa gõ "Giao dịch thành công!"

Sau khi chuyên viên bán đấu giá nói xong "Giao dịch thành công", bên dưới đột nhiên náo động cả lên, đây quả thực là một cái giá rất cao. Còn có vài người quá mức tò mò, lập tức đứng dậy ngó nghiêng, họ muốn nhìn rõ xem người bỏ ra 300 triệu mua chiếc vòng cổ kim cương này là thần thánh phương nào.

Sở Tầm vô cùng kiêu căng vênh váo, anh ta chỉ cảm thấy toàn thân như đang bay bổng thăng hoa, giống như thần tiên đang bay trên trời vậy.

Vòi nước phát ra âm thanh "Ào ào...", Lâm Vi cẩn thận rửa sạch từng ngón tay một, đến phần trong móng tay cũng được chà rữa kỹ càng.

Mới rồi cô vịn cánh tay của Sở Tầm, quá bẩn, không biết có dính vi khuẩn kiểu mới nào không.

—— Đủ rồi, ngươi muốn rửa bao lâu nữa hả?! Đến chỗ của Sở Tầm nhanh lên, hắn ta phải trả tiền rồi.

"Gấp cái gì? Hắn trả chứ không phải ta."

—— Cái gì? Đương nhiên là ngươi trả. Ngươi phải bợ đỡ hắn, điều thứ nhất trong đạo đức nghề nghiệp nịnh nọt tâng bóc chính là phải mua đồ cho người mà ngươi bợ đỡ lấy lòng, phải mua thứ tốt nhất, dù đắt bao nhiêu cũng phải móc tiền ra mua cho người đó. Ban phát cho ngươi thân phận con dâu gia tộc dòng họ Thịnh chính là làm ngươi có tiền. Nếu không, loại thân phận cao quý này sao có thể đến lượt ngươi!

Hệ thống thở hổn hển vô cùng tức giận nói một tràng, thấy cô ấy vẫn thờ ơ và hoàn toàn dững dưng như heo chết không sợ trụng nước sôi, nó không kiềm được cơn giận và thật sự sôi máu.

—— Kiểm tra thấy ký chủ không phối hợp, bắt đầu trừng phạt.

Một dòng diện chảy dọc theo từng mạch máu trong cơ thể, khiến cô ấy không thể không run rẩy toàn thân, sắc mặt tái nhợt, trán cũng toát ra từng giọt mồ hôi.

—— Thấy đau thì mau chóng đi trả tiền ngay, đừng hòng giở trò mánh khóe với ta, dù táng gia bại sản cũng phải trả.

Hệ thống vênh váo đắc ý nói.

Lâm Vi cắn chặt môi, người đẹp trong gương có gương mặt xinh đẹp nước da trắng mịn giờ đã là không còn chút máu và nhợt nhạt như tờ giấy. Cô ấy phải vịn tay vào bồn rửa mới có thể miễn cưỡng đứng vững, như thế cũng đủ thấy mức độ nghiêm trọng của dòng điện.

Mấy lần đầu thai trùng sinh trước đó, hệ thống đều đối xử với cô như vậy. Cô vốn rất sợ đau mà pháp thuật cũng mất hết. Chỉ cần cô chống lại nó thì sẽ bị nó dùng điện giật đàn áp. Không những thế, càng về sau năng lượng của nó càng lớn mạnh, càng có nhiều biện pháp tra tấn cô hơn, những trận hành hạ này không phải kiểu cô có thể chịu nổi.

Cũng may, giờ đây tất cả đều bắt đầu lại từ đầu, năng lượng mà nó tích lũy trong 8 kiếp kia đã bị hủy diệt và ngày hôm nay nó chỉ là một hệ thống nhỏ yếu. Dù sao cô cũng đã biết rõ, nó là cái thứ miệng cọp gan thỏ, cô sẽ không để nó ngóc đầu dậy thêm lần nào nữa.

Có điều, bây giờ còn chưa tới thời khắc trở mặt, cô phải áp dụng kế vu hồi vào trận chiến này.

[Kế vu hồi: đưa lực lượng vào bên sườn hoặc bên hông đối phương để phối hợp với lực lượng tiến công chính diện cùng tiêu diệt đối phương.]

"Ngươi thật lòng muốn ta táng gia bại sản sao? Vậy chẳng phải toàn bộ già trẻ lớn bé trong gia tộc dòng họ Thịnh đều hít gió Tây Bắc à! Chỉ vì một mình Sở Tầm mà ngươi hố nhiều người đến thế sao?! Ủa, chứ không phải anh em dòng họ Thịnh mới là người quan trọng với ngươi à? Không phải những người này mới càng cần nịnh nọt lấy lòng sao?" Cô hỏi với giọng hơi run run.

Hệ thống rơi vào khoảng không của sự im lặng, hiển nhiên là nó đang tự hỏi vấn đề này.

"Ngươi luôn tự xưng là cỗ máy siêu cấp trí tuệ, thông minh gấp ngàn lần loài người. Vậy bây giờ nên chọn lựa thế nào, chắc ngươi có thể tính ra được đúng không? Dòng họ Thịnh là cả gia tộc còn Sở Tầm thì chỉ có một mình, và lại hắn cũng không có quan trọng gì mấy đúng không? Đối với nữ chủ, hắn chỉ miễn cưỡng có cái tên họ mà thôi, thực dễ dàng công lược, hoàn toàn không cần đến "nữ phụ trợ công" như ta giúp đỡ..."

Lâm Vi dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục, từng chút một chút lôi cái hệ thống đáng chết này xuống mồ.

—— Ngươi nói có lý đấy nhưng mọi việc đều do ngươi làm ra. Nếu không phải ngươi cổ vũ khuyến khích hắn mua lô hàng cuối thì hắn cũng không đến mức vào thế "cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống" thế này, lô hàng đầu chỉ có giá 5 triệu, hắn hoàn toàn có đủ năng lực giành lấy.

"Ngươi ngày một giống với loài người ngu ngốc rồi đó, trên đời này không có thuốc hối hận, ngươi không biết sao?! Dù sao ta tính vứt bỏ hắn đó, ta phải quay lại lấy lòng người nhà họ Thịnh đây, ngươi muốn trừng phạt thì cứ việc làm đi."

Lâm Vi khịt mũi xem thường, dáng vẻ bất chấp tất cả, được ăn cả ngã về không.

Hệ thống miễn cưỡng bị cô thuyết phục, trên đời này đúng thật là không có thuốc hối hận, vấn đề là chuyện đã xảy ra, dù có trừng phạt thêm cũng vô dụng.

Lâm Vi thấy hệ thống không có động tĩnh gì, gương mặt không kiềm được nở ra một nụ cười.

Thật ra, vừa rồi cô chỉ là đang thử hệ thống, hệ thống thuần hóa vốn không cho phép cô có ý định hoặc làm ra hành động chống đối. Ngày trước, một khi nó không hài lòng thì sẽ trừng phạt cô ngay lập tức nhưng lần này cô làm ra dáng vẻ bất lực không thể làm gì được hơn và hệ thống đã thỏa hiệp. Thà nói rằng nó chấp nhận cách giải thích này của cô hoặc có thể nói là nó không đủ năng lượng. Cho nên nó mới sử dụng một cách tiết kiệm và mắt nhắm mắt mở, làm ngơ trước sự phản kháng ít ỏi đôi chút này của cô ấy.

"Bà Lâm, lạy trời, cuối cùng cũng tìm được bà. Bà mau chân đến hội trường đấu giá đi, quý ông đi chung với bà nói người thanh toán là bà." Một cô chuyên viên bán trang sức đi vào và khi nhìn thấy bóng dáng của cô ấy, người kia đã thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức.

Hết chương 2