Cô Vợ Trước Độc Ác Của Bá Tổng Giới Thượng Lưu

Chương 6: Ceo thịnh lên sân khấu



Tác giả: Thịnh Thế Thanh Ca

Editor: Gái già thích ngôn tình

Lâm Vi vội tránh khỏi tay bà ta, giờ này không phải lúc nói mấy việc đó mà phải mau chóng tìm thằng bé.

Gần như lục soát toàn bộ phòng trong dinh thự, cô xông vào phòng ngủ của mình, tuy cô không cho rằng Bánh Trôi sẽ ở trong phòng mình nhưng vẫn đi vào nhìn một cái.

Cô không xứng làm một người mẹ, con trai không gần gũi với mình, cộng thêm các loại nguyên nhân khác làm cho người làm mẹ này ngày càng ít tiếp xúc với con trai của mình hơn.

Hệ thống là thứ biến thái, cô đã biết từ rất lâu. Vì nó muốn cô nịnh nọt người trên toàn thế giới này lại lạnh nhạt với mỗi con trai của mình.

Sau khi mở cửa phòng, bên trong tràn ngập mùi hoa sơn chi nhè nhẹ, là hương vị mà cô thích nhất.

Bên trong rất tối, tuy không bật đèn nhưng trăng đêm nay rất tròn, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu thẳng vào trên giường, đủ để thấy có một cái bánh bao sữa nhỏ đang ngồi trên đó và bắt chéo chân đưa lưng về phía cô, bánh bao sữa nhỏ đang nhìn mặt trăng bên ngoài cửa sổ.

Lâm Vi thở nhẹ một hơi, tảng đá lớn trong lòng giờ mới rơi xuống, cô ấy lặng lẽ bước lên mấy bước còn ho nhẹ một tiếng, cố ý nhắc nhở sự có mặt của mình.

"Bánh Trôi, mặt trăng đẹp lắm đúng không con?" Cô hỏi thằng bé bằng dng giọng nói dịu dàng nhất kiếp này.

Thằng bé dường như không nghe được vậy, vẫn không cử động và cứ nhìn chằm chằm vào mặt trăng, ngoài những lúc thỉnh thoảng nháy mắt ra thì đến cả tròng mắt cũng không nhúc nhích, như một con búp bê xinh đẹp.

Lâm Vi hỏi lần thứ hai thằng bé mới phản ứng và nói hai chữ: "Mặt trăng."

Vẫn không trả lời câu hỏi của cô nhưng Lâm Vi biết thằng bé thích.

Cô lau bàn tay nhỏ của thằng bé, phát hiện tay chân của thằng bé rất lạnh. Trời đã vào mùa hè, thằng bé còn mặc áo ngủ ngắn tay, vả lại đêm nay có gió đêm lùa theo cửa sổ thổi vào.

Cô lập tức bước lên trước đóng cửa sổ lại, tuy nhiên, sau khi lui về thì nghe banh bao nhỏ hét lên một tiếng: "Mặt trăng!"

"Trời rất lạnh, chúng ta đóng cửa sổ được không? Con nhìn đi, mặt trăng vẫn ở đó kia!" Cô chỉ ra ngoài cửa sổ.

Song, bánh bao nhỏ vẫn cố chấp kêu "mặt trăng", Lâm Vi biết, đây là không có ý định thương lượng, cô đành phải mở cửa sổ ra lại, để thằng bé nhìn rõ ràng hơn.

"Chúng ta bật đèn lên nha con?" Lâm Vi nhỏ giọng hỏi thằng bé.

Cô ôm thằng bé vào lòng và bàn tay còn lại thì ôm lấy hai bàn chân nhỏ, cô cố làm hết khả năng để ủ ấm cho chúng nó.

Lần này, cô vẫn không nhận được câu trả lời, Lâm Vi cũng thành thói quen.

Hình tượng của Bánh Trôi trong truyện gốc là một đứa bé có tinh thần không ổn định và mắc hội chứng rối loạn cảm xúc từ nhỏ.

Phản ứng với xung quanh rất chậm, thậm chí bởi vì thiếu sự quan tâm của cha mẹ nên dù có mời rất nhiều bác sĩ tâm lý thì tình huống vẫn không khá hơn.

Đương nhiên, Lâm Vi biết rất rõ. Đây là dụng ý xấu mà trò chơi thiết lập cho mình. Nếu cô không làm bất cứ điều gì, dù cô vẫn luôn quan tâm đến thằng bé thì e rằng Bánh Trôi sẽ không hồi phục lại được nữa.

Lâm Vi nắm tay của thằng bé nhấn nút công tắc, đèn trong phòng ngủ được bật sáng lên nhưng thằng bé vẫn nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chẳng hề cảm thấy hứng thú với việc căn phòng đột nhiên sáng ngời. Dường như trong thế giới của thằng bé chỉ có vầng trăng trên bầu trời kia mà thôi.

"Bên ngoài, mọi người đang tìm con đó, chúng ta đi nói với họ đã tìm được con rồi, được không?" Cô ôm thằng bé bước ra ngoài.

"Mặt trăng, mặt trăng!" Thằng bé gọi hai tiếng, hiển nhiên là không muốn rời đi.

Lâm Vi không còn cách nào, chẳng thể làm gì khác hơn là sử dụng di động báo cho mọi người, bà Thịnh và dì Trương đều đến đây rất mau.

"Cậu nhỏ, đi thôi nào, chúng ta trở về phòng ngủ thôi con." Dì Trương làm ra vẻ muốn ôm thằng bé đi.

Tuy nhiên, chỉ cần rời khỏi phòng là thằng bé gào to "mặt trăng". Dù bà Thịnh an ủi thằng bé rằng trong phòng của bé cũng có mặt trăng nhưng vẫn không ích gì. Rất dễ nhận thấy, thằng bé muốn ngắm mặt trăng trong căn phòng này.

"Để thằng bé lại đây đi, tối nay con và thằng bé sẽ ngủ cùng nhau." Lâm Vi từ trong tay dì Trương ôm lấy thằng bé, cậu nhóc ngoan ngoãn đặt đầu vào trên cổ của cô, nhìn về phía cửa sổ từ sau lưng của cô.

Nhiệt độ cơ thể của trẻ con rất cao, sau khi nằm trong lòng của cô một lát, tay và chân đã dần ấm lên.

"Cô chưa từng mang thằng bé ngủ bao giờ, hay là để dì Trương ở lại đây dỗ thằng bé ngủ? Còn cô phòng cho khách chắp vá một đêm, thế nào?" Bà Thịnh phu chần chờ nhìn cô.

Thứ không thiếu nhất trong nhà họ Thịnh chính là phòng trống, không có gì lạ khi bà Thịnh nghi ngờ cô ấy, chủ yếu là trước nay Lâm Vi chưa bao giờ hoàn thành bổn phận của một người làm mẹ. Cô ấy thích ra ngoài đong đưa với trai hơn là ở nhà chăm sóc con cái.

Bà Thịnh còn thuê thám tử tư theo dõi cô ấy, may là Lâm Vi lòng có ý xấu nhưng không có gan làm. Không dám vượt qua Lôi Trì, nếu không đã bị đuổi khỏi cửa nhà họ Thịnh từ lâu.

"Không sao đâu, cứ để con thử xem sao. Nếu không được thì con gọi dì Trương, có được không mẹ? Ngày xưa là do con hồ đồ, mẹ, giờ con muốn ở chung với Bánh Trôi." Giọng nói trong câu cuối mang theo vài phần khẩn cầu.

Bà Thịnh không hề lên tiếng khi thấy cô ấy tỏ ra yếu đuối thế này với mình, bà ta im lặng rất lâu mới gật đầu đồng ý.

Đương nhiên, bà Thịnh chẳng hề tin tưởng cô ấy, ngược lại còn chắc chắn cô ấy không thể chăm sóc tốt cho Bánh Trôi. Tuy đứa trẻ gũi gần với người mẹ gần như là bản năng nhưng Lâm Vi cũng không phải là một người mẹ tốt.

Thay vì xung đột với Lâm Vi về ở phương diện này, tốt hơn là để cô ấy thử xem sao. Sau khi biết khó mà lui cô ta sẽ không dám nhúng tay vào việc của Bánh Trôi nữa.

Nếu sau khi sinh ra đã không quan tâm đến thì bà Thịnh vẫn mong cô con dâu này có thể tiếp tục giữ nguyên và đừng gây tai vạ cho cháu nội của bà thêm lần nào nữa.

Cậu bé rất ngoan, đang nằm nghiêng trên giường nhớ mãi không quên "mặt trăng của mình, Lâm Vi vội vàng tắm rửa ra tới vẫn thấy bé mở to mắt nhìn.

Cô ấy tắt đèn, vươn tay ôm bé vào lòng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hơi cao từ trên người của bánh bao sữa bé nhỏ này, cơ thể lạnh lẽo dường như đã tìm được nguồn nhiệt vậy.

Lâm Vi xít lại gần bé và nhẹ nhàng hít một hơi, chóp mũi nồng nặc mùi sữa thơm, thằng bé năm nay đã bốn tuổi, mỗi ngày trừ ăn ra thì chỉ có uống sữa. Vì vậy cả cơ thể của bé đều có mùi sữa tươi.

Nó có mùi rất thơm còn dễ ngửi và nó làm cho cô ấy bình tĩnh lại, như thể cô ấy đã tìm được một điều gì đó để ký gửi tinh thần vậy.

Cô vỗ nhẹ vào lưng bé, hy vọng sẽ dỗ bé vào giấc ngủ.

Trong 8 lần trùng sinh, lần nào đứa con trai thiên thần nhỏ của cô cũng có môt cái kết vô cùng thê lương. Cô đau khổ nhìn theo nhưng vì sự trói buộc của hệ thống càng ngày càng lớn mạnh nên của cô chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn mà không thể ngăn cản.

Cô nhất định phải cứu thằng bé trong lần thứ 9 này.

Màn đêm sâu lắng, trong phòng rất yên tĩnh cũng không biết thằng bé ban ngày ngủ nhiều hay là thật sự thích "mặt trăng" đến vậy, trước sau không chịu nhắm mắt ngủ.

Lâm Vi gần như không chịu đựng nổi nữa rồi, cô phải nhờ dì Trương giúp mới được.

- -A!!!

Đột nhiên hệ thống thét lên một tiếng chói tai bên trong đầu của cô rồi mau chóng biến mất.

Lâm Vi cau mày, lập tức hỏi: "Ngươi lên cơn điên gì vào lúc nửa đêm thế này vậy hả?"

Tuy nhiên, cô không đợi được câu trả lời từ hệ thống, nó như là bị thứ gì trói buộc.

"Xi xi." Bánh bao nhỏ bên cạnh bất ngờ nói một tiếng, Lâm Vi không rảnh quan tâm đến hệ thống, lập tức ôm con trai cưng vào phòng tắm.

"Cậu bé Bánh Trôi của mẹ ơi, khi nào con mới chịu ngủ đây? Bé con, em bé mà ngủ trễ quá sẽ không tốt cho cơ thể, mẹ mong con sống lâu và khỏe mạnh, giúp mẹ đánh ngã mấy tên xấu xa kia!"

Cô đợi thẳng bé đi tiểu xong, vừa rửa tay cho bé vừa khẽ thì thầm.

Trong nháy mắt, ngay tại lúc tiếng nói của cô ấy dừng lại, bỗng nhiên cô ấy cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy khắp tay chân. Thậm chí, dòng nước ấm kia men theo đôi bàn tay lớn đan xen vào đôi bàn tay nhỏ đang chậm rãi truyền vào cơ thể của bánh bao nhỏ.

"A." Thằng bé mở miệng khẽ rên rỉ một tiếng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của mình, dường như cảm thấy rất thần kỳ.

Hiển nhiên, đó không phải là ảo giác của Lâm Vi, cô ấy lập tức buông tay thằng bé ra, sợ hệ thống lại làm ra trò độc ác quỷ quái nào nữa. Lỡ chẳng may nó thấy cô lợn chết không sợ nước sôi sẽ áp dụng biện pháp lên người của Bánh Trôi, một đứa bé nhỏ như vậy không thể chịu đựng nổi bị điện giật.

Kết quả, trong cái chớp mắt mà cô ấy buông tay thằng bé ra thì dòng nước ấm áp kia đã lập tức biến mất không thấy đâu nữa.

Bánh bao nhỏ vẫn đang nhìn vào tay của mình, như thể nó không hiểu tại sao lại tự nhiên ấm lên và tại sao lại tự nhiên biến mất.

Sau một hồi ngáp dài, đôi mắt ngập hơi nước tựa sương mù, bé tự động chui vào vòng tay của Lâm Vi, đặt hai tay lên cổ của cô ấy, bày ra tư thế buồn ngủ.

Niềm vui vỡ òa trong lòng Lâm Vi. Trời! ​​Cuối cùng thằng bé cũng muốn ngủ.

Cô ấy lập tức bế bé lên, dòng nước ấm áp kia vẫn không có xuất hiện lại nhưng Bánh Trôi đã ngủ say trước khi đến trên giường, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra để lộ một hàng răng sữa ngay ngắn đều như bắp và thằng bé đã không còn nhớ đến "mặt trăng" mà nó vẫn luôn yêu thích.

Bà Thịnh không ngủ ngồi đợi trên ghế sô pha, thật ra bà ta vừa lo lắng cho cháu trai vừa chờ Lâm Vi cúi đầu nhận thua với mình.

Kết quả là đợi mãi không thấy ai từ trên lầu đi xuống, dì Trương cũng không nhận được tin tức gì nên bà ta đã có chút ngồi không yên.

"Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ à? Mẹ tìm được Bánh Trôi chưa?" Một giọng nói hơi có vẻ lạnh lùng truyền đến trong không gian yên lặng.

Thịnh Cảnh Minh bước vào, tiếng giày da đạp lên sàn nhà từ xa đến gần. Hiển nhiên là anh ta vừa trở về từ bữa tiệc nào đó, trên người là trang phục chỉnh tề.

Anh ta mặc một bộ vest đen với áo sơ mi màu xanh ngọc sáng bên trong, không đeo cà vạt, thay vào đó là một cái nơ cà vạt màu đỏ tươi như hoa hồng và một cái khăn ca rô màu đỏ sậm được xếp ngay ngắn nhét một nửa vào túi nhỏ trước ngực của áo vest.

Phía bên dưới không phải là quần tây bình thường mà là kiểu quần tây kiểu Hàn. Chiếc đồng hồ trên cổ tay là vật vô giá, ngón trỏ và ngón áp út trên bàn tay phải có đeo nhẫn là một trong những bộ sưu tập trang sức theo mùa thuộc về thương hiệu riêng của anh ấy.

Lối ăn mặc cực kỳ diêm dúa, bà Thịnh đã có thể tưởng tượng được rằng cậu con trai lớn nhà mình lại trở thành tâm điểm của bữa tiệc.

Chỉ là trên mặt anh ta không có nhiều biểu cảm lắm, chân mày như kiếm, sống mũi rất cao, đường nét gương mặt tuấn tú hơi có vẻ sắc bén, dù anh ấy có ăn mặc diêm dúa thế nào cũng không che giấu được khí lạnh "người sống đừng đến gần" toát ra từ trên người của anh ta.

"Mẹ bận quá nên quên nói với con là đã tìm được thằng bé rồi. Nó chạy vào trong phòng ngủ của Lâm Vi, cứ đòi nhìn mặt trăng không muốn rời khỏi nơi đó, đành để Lâm Vi ngủ chung với thằng bé. Mẹ cũng không biết cô ta có dỗ thằng bé ngủ chưa nữa. Mẹ đang chuẩn bị lên xem thử đây nè!" Bà Thịnh nhíu mày, bà ta có hơi hối hận vì giao cháu nội cho Lâm Vi.

Trước đó, do không tìm được thằng bé, bà ta quá hốt hoảng nên đã gọi điện cho ba của bé. Sau khi tìm được lại lo nghĩ về việc Lâm Vi có chăm sóc được thằng bé không và quên khuấy đi mất vụ này.

"Mẹ đi ngủ trước đi, để con lên xem là được." Thịnh Cảnh Minh thay dép và cởi áo khoác vest ra.

"Con biết chuyện rắc rối xảy ra trong buổi đấu giá hôm nay chưa?"

"Đã biết, con sẽ giải quyết. Mẹ cứ yên tâm."

Anh ta vừa nói vừa bước lên lầu, nhìn dáng vẻ rất dễ nhận ra là anh ta chẳng muốn nói chuyện gì nữa.

Trong nháy mắt, bà Thịnh nín thở bởi khí lạnh của anh ta, rõ ràng Thịnh Cảnh Minh là con ruột của bà ta, vả lại còn là đứa con đầu lòng nên Thịnh Cảnh Minh nhận được rất nhiều sự quan tâm và yêu thương từ vợ chồng bà ta nhưng đứa trẻ này càng lớn càng thu mình. Cả người lạnh như một cái máy, đến cả người là mẹ ruột như bà còn bị ngăn cách ở bên ngoài.

Thịnh Cảnh Minh lịch sự, nhã nhặn, xa lánh lại hời hợt. Thậm chí đến lúc sắp kết hôn với Lâm Vi, anh ta chỉ thông báo với cô ấy một tiếng rồi đi thẳng đến sở công chứng đăng ký kết hôn, hoàn toàn không để cô ấy vào mắt và chả coi cô ấy ra gì.

Hết chương 6