“Vậy Hà tổng đó sẽ không trả thù cô đâu ha!” Khả Khả đột nhiên hỏi.
Nghe thấy câu nói này, Hạ Tịch Nghiên hơi sửng sốt một chút. Thật ra thì lúc đó cô cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng ký được hợp đồng, sau đó để Mục Chính Hi bỏ qua cho Đô Đô, rời khỏi nơi đó.
Căn bản cũng không cân nhắc đến hậu quả.
Lúc này Hạ Tịch Nghiên mới nhớ đến cảnh tượng trốn đi với Mục Chính Hi, Hà tổng ở bên ngoài bùng nổ rất dữ dội.
Sẽ có hay không đây?
Hạ Tịch Nghiên cũng không biết nữa.
Một giây này, Hạ Tịch Nghiên cũng ngơ ngác một chút.
“Tôi nghe nói là Hà tổng kia làm người rất tàn nhẫn, hơn nữa thủ đoạn lại rất hèn hạ, cô làm như vậy ông ta có thể sẽ trả thù cô hay không đây?” Khả Khả hỏi.
Hạ Tịch Nghiên lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa, lúc đó tôi không suy nghĩ đến chuyện này.”
“Cái này cũng chỉ là tôi nghe nói mà thôi, tôi cũng không biết là thật hay giả. Nhưng mà Tịch Nghiên, cô vẫn nên chú ý một chút.” Khả Khả dặn dò nói.