Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Chương 141: Gã lừa đảo Bruce



Nghe thấy Giang Vũ muốn đòi tiền cược, gương mặt Lăng Phi Dương đã sa sầm đến cực điếm, nhưng lại bởi vì Trương Hiến Minh là người làm chứng nên ỏng ta không thế nói được gì.

Mà Bruce đã dốc hết gia tài cúa mình để đánh cược thì đã khỏng thế ngồi im được nữa, ngay lập tức tố cáo Giang Vũ là ké lừa đáo.

“Xin hãy chú ý lời nói”.

Trương Hiến Minh thán là người làm chứng, dùng ánh mãt lành lạnh nhìn chám chằm Bruce: “Cái gọi là dám chơi dám chịu, tất cả mọi người có mặt ở đây ai cũng nhìn thấy anh Giang đây đã chữa khỏi bệnh cho con gái tòi”.

“Cậu nói anh ấy lừa đáo, cậu nghi chúng tòi mất mù hết cá rồi à?”

“Vậy thì tức là các người phối hợp với nhau đế lừa tôi!”

Bruce kích động gào lên: “Người bệnh cùng lúc mác di chứng sau tai nạn và trầm càm nặng, căn bân không thể chữa khỏi được”.

“Trương xáo xáo chắc chăn không có bệnh mà giá bệnh, thông đồng với các người cùng nhau lừa tiền cúa tòi”.

“Bruce, anh chắc chăn với tình hình của cô Trương đây là không thế chữa khỏi không?”

Giang Vũ khẽ nheo mát lại, lớn tiếng chất

van.

“Tòi đương nhiên có thể chầc chắn, nếu chỉ mác một trong hai loại bệnh kia thì còn có khả năng chữa trị, nhưng đồng thời cùng mác hai loại bệnh kia thì tuyệt đối không có khả nầng chữa khỏi được”.

Bruce gào lên báng giọng kiên định: “Đây là kết luận chung cúa tất cá các chuyên gia tâm lý trên thế giới, cho nên đây chăc chân là một cú lừa”.

“Ha ha ha! Nói nửa ngày, hóa ra anh mới là kè lừa đảo à!”

Nghe thấy câu này, Giang Vũ thoáng vẻ trêu chọc mím cười nói.

Giang Vũ đã biết trước là Bruce không thế chữa khỏi được cho Trương xảo xảo, nhưng người ta dù gì cũng là chuyên gia, Giang Vũ cũng không có chứng cứ để bóc trần đối phương.

Không ngờ bây giờ anh ta lại không đánh mà khai, tự nói ra chân tướng sự việc.

“Ông nội nhà mày!”

Trương Hồng Nham phản ứng lại, thình lình nối trận lôi đình, cứ thế tung luôn một cú đá lên thẳng mặt của Bruce: “Nếu mày đã biết bệnh này không thế chữa lành, vậy mày còn dám nói có thế chữa được cho em gái tao, còn dám đòi phí chữa bệnh cao như thế”.

Nói xong, Trương Hồng Nham cứ thế chân

đá tay đấm lung tung lên người Bruce: “Đồ lừa đảo, tao đánh chết mày”.

Gương mặt Lăng Phi Dương càng trở nên khó coi hơn, ông ta cũng không ngờ Bruce thề thốt son sắt bảo đảm mình có thế chữa được cho Trương xào xảo, hóa ra lại là nói dối.

Mà ông ta lại tiến cử Bruce với nhà họ Trương, thế thì không phải là ông ta cũng đang giúp đỡ Bruce đi lừa nhà bọn họ hay sao!

“Anh ta từ đâu đến cuối đều không có năng lực đế chừa bệnh cho con gái tôi, nhưng lại tham lam vò độ mà đòi tiền của chúng tòi!”

Quá nhiên, Trương Hiến Minh không hề gây khó dè cho Bruce, mà là lạnh lùng nhìn về phía Lãng Phi Dương: “ông đưa loại người này đến đây giới thiệu cho chúng tói, là muốn làm gì?”

“Giám đốc Trương đừng hiếu Tâm, tôi không hề biết anh ta là kẻ lừa đảo!”

Lăng Phi Dương vội xua tay, đầu đầm đìa mồ hôi giái thích: “Anh ta thực sự là một chuyên gia tám lý học nổi tiếng thế giới, nhưng tôi không ngờ được nhân phẩm của anh ta lại xấu xa như thế”.

“Khốn kiếp, lập tức giao tiền và nhân sâm ra đây cho anh Giang”.

Trương Hồng Nham sau khi đập cho Bruce một trận, nghiến răng nghiến lợi quát: “Lại dám đến nhà họ Trương cùa tao đế lừa đào, nếu như còn dám giở trò xỏ lá, tao đàm bào sẽ cho mày

khỏi cần nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa”.

Ý thức được mình đã nói lỡ lời, bị người ta bóc trần hành vi lừa đảo, Bruce nhũn ra.

“Tôi đưa, tôi đưa…”.

Bruce mặt mũi bầm dập đưa một hộp quà và một tấm thẻ ngân hàng cho Giang Vũ, trong lòng ấm ức muốn chết.

Lần này dến đây, Bruce đã chuấn bị đế kiếm một khoản tiền lớn từ nhà họ Trương, kết quả chưa lấy được một hào nào đã phải lổ hết gia sản của mình.

Mà cạn lời nhất là, Giang Vũ vốn dĩ chí muốn lấy được gốc nhân sâm kia, là tự Bruce muốn tăng thêm tiền cược, mới rơi vào kết cục bi thảm như thế này.

Hơn nữa cũng chính là do Bruce tự mình nói lỡ lời, mới bị người ta phát hiện ra anh ta đang lừa đáo, đúng là tự mình hại mình.

“Tống giám đốc Làng, ông định thế nào?”

Sau khi giải quyết xong Bruce, Trương Hiến Minh mặt vô cảm nhìn về phía Láng Phi Dương.

“Tòi chuyển khoản cho anh ta!”, Lăng Phi Dương run giọng đáp lời.