Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi - Tiên Y Thức Tỉnh Tử Thần Xuất Sơn

Chương 42: Con sợ cô ta làm cái gì



“Đồ khốn nạn, tôi đã cho anh mặt mũi rồi mà không cần, chẳng lẽ anh cho rằng chỉ cần bám lấy Kỷ Tuyết Tình thì hay lắm sao?”

Đến lúc này, Triệu Trung Tuyết cũng mất bình tĩnh, nghiến răng nghiến lợi chửi: “Tôi nói cho anh biết, chồng của tôi đã mời Hổ gia của Tụ Nghĩa Đường đến lấy mạng chó của anh, anh cứ chờ chết đi!”

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Vũ trở nên kỳ lạ, Hồng Hổ của Tụ Nghĩa Đường đã bị anh làm trọng thương, còn Hổ gia thật sự thì đang đợi anh cứu mạng, đương nhiên sẽ không đối phó với anh.

“Tuyết Nhi, sao con có thể nói như vậy với Giang Vũi”

'Thấy đàm phán không thành, Ngô Châu vội vàng tiến tới răn dạy Triệu Trung Tuyết, sau đó nghiêm túc nhìn Giang Vũ: “Rốt cuộc phải làm gì thì cậu mới chịu chiếu cố nhà họ Triệu? Có điều kiện gì cậu cứ việc nói, tôi đảm bảo sẽ làm hài lòng cậu”.

“Vì nể mặt ông cụ, tôi sẽ không làm khó nhà họ Triệu, đồng thời tôi và nhà họ Triệu cũng cắt đứt mọi quan hệ từ đây, không nợ nhau gì cả”.

Giang Vũ kiên quyết khẳng định lập trường của mình, lạnh lùng nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không chiếu cố nhà họ Triệu, sống chết của các người không liên quan gì đến tôi”.

Nói xong, Giang Vũ phớt lờ hai người phụ nữ này và đi về phía cổng khu dân cư.

“Ôi trời ơi, đúng là không có thiên lý! “

Nhìn thấy sự quyết tâm của Giang Vũ, Ngô Châu đột nhiên ôm lấy đùi Giang Vũ và khóc lớn: “Mọi người mau đến xem tên Trần Thế Mỹ này đi, giàu có rồi thì bỏ vợ bỏ con, đánh đập mẹ vợ, không chịu giúp đỡ nhà vợ...”

Không ngờ tới khi đàm phán thất bại thì Ngô Châu bắt đầu giở trò la lối khóc lóc lăn lộn, Giang Vũ bị bối rối không biết phải làm sao.

Triệu Trung Tuyết ngầm hiểu, quyết đoán ôm lấy đùi còn lại của Giang Vũ, giả vờ đau khổ và khóc: “Anh là đồ vô tâm phụ lòng người, tôi đã kết hôn với anh được ba năm, nhưng anh lại vì trèo lên cành cao mà bỏ rơi tôi, còn đánh cha mẹ tôi..".

Nhìn thấy hai mẹ con không biết xấu hổ này lẫn lộn đúng sai, la lối khóc lóc lăn lộn, trên đầu Giang Vũ có một vệt đen tối.

Sơn trang Vân Đỉnh là khu dân cư cao cấp nhất ở Giang Châu, người ra vào đều là người giàu có hoặc quyền quý, những gì mà mẹ con Triệu Trung Tuyết làm ở đây có ảnh hưởng quá tệ.

Chẳng bao lâu, một nhóm người không biết sự thật đã tụ tập xung quanh và chỉ trỏ vào Giang Vũ.

“Buông tôi ra nhanh lên, nếu không tôi sẽ không khách khí với các người! “

Bị Ngô Châu và Triệu Trung Tuyết giữ chặt hai chân, Giang Vũ giận dữ giơ tay cảnh cáo.

“Cậu đã hứa với ông cụ là sẽ không làm khó chúng tôi, hơn nữa nếu cậu dám lộn xộn, tôi sẽ đâm đầu chết ở đây".

Ngô Châu ôm chặt đùi Giang Vũ, uy hiếp: “Tốt nhất là cậu nên đồng ý chia sẻ một số dự án với nhà họ Triệu, nếu không hôm nay chúng tôi thề sẽ không từ bở”.

“Ngay cả khi có bất kỳ vụ bê bối nào, chúng tôi cũng không sợ mất mặt, nhưng bây giờ cậu là người được đại tiểu thư nhà họ Kỷ coi trọng, nếu bị mất mặt, cô Kỷ cũng sẽ không còn thể diện”.

Triệu Trung Tuyết vừa khóc vừa cười gian: “Nếu anh thật dám ra tay với chúng tôi, thì cứ chờ ngày mai bị lên báo đi!” “Đúng là vô liêm sỉ, không biết xấu hổi”

Sắc mặt Giang Vũ đỏ lên, tức giận mắng một tiếng, nhưng anh thật sự không thể làm gì hai mụ đàn bà đanh đá này.

Mặc dù Giang Vũ chỉ cần nhúc nhích một chút là có thể thoát ra, nhưng hai người phụ nữ yếu đuối này đơn giản là không thể chịu được sức mạnh của anh, không chết cũng tàn phế..

Đồng thời, Giang Vũ cũng biết lời nói và việc làm của mình đều có liên quan đến danh tiếng của Kỷ Tuyết Tình, nếu thật sự muốn khiến sự việc trở nên tồi tệ hơn, anh sẽ có lỗi với Kỷ Tuyết Tình!

“Đều tránh ra hết cho tôi!"

Ngay khi Giang Vũ bất lực hết cách, thì một tiếng kêu khẽ vang lên: “Hai con khốn vô liêm sỉ này, buông ra ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ khiến các người phải hối hận khi đến thế giới này!”

Đám người tránh ra, sắc mặt Kỷ Tuyết Tình lạnh lùng sải bước đi tới.

“Kỷ, cô Kỷ... “

Nhìn thấy Kỷ Tuyết Tình xuất hiện, Triệu Trung Tuyết hơi thấy sợ hãi.

“Con sợ cô ta làm cái gì? “

Ngô Châu tức giận trừng mắt nhìn Triệu Trung Tuyết: “Giang Vũ là chồng cũ của con, cô ta chỉ là kẻ đến sau, không có tư cách để kiêu ngạo trước mặt con”.

“Đúng vậy!”

Triệu Trung Tuyết phản ứng lại, lại ôm chặt lấy chân Giang Vũ: “Cho dù cô ta có cô cả nhà họ Kỷ, cũng chỉ nhặt giày rách của con mà thôi, nếu muốn bình yên ở bên Giang Vũ thì cô ta phải mang lại lợi ích cho con”.