Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 9: Hội Ngộ…..Đi Miêu Cương….Thi Tài



Không ai thấy Kỳ Nhi khi bước ra sau hậu viện nở một nụ cười hồ ly gian xảo: xú nữ nhân muốn phá đi Mãn Nguyệt Lâu của nàng cùng chúng tỷ muội thì về luyện thêm năm mươi năm bản lĩnh nữa đi. 

Kỳ Nhi vui vẻ hớn hở đi làm huế hoa cao, đằng trước một mảng rối loạn phải nhờ tổng quản và Phi Yến dàn xếp, Khuynh Tuyết cảm thấy xấu hổ nên đã bỏ về cùng Mạc đại ca của nàng. 

Trước cửa cũng hỗn loạn không kém, một cô nương mặc bạch y tóc dài gần như chấm đất dáng vẻ còn rất trẻ con đang đứng trước của Mãn Nguyệt Lâu đòi vào trong, hộ vệ thấy nàng con nhỏ cũng rất khó xử không biết có nên cho vào hay không. 

Cô nương mặc bạch y từ tốn nói: “Vị đại ca này ở trên bản ghi không phân biệt nam nữ nha sao huynh lại cản ta.” 

“Tiểu muội đây là thanh lâu, muội khi lớn một chút mới đảo lại đi nha.” Hộ vệ cũng từ tốn khuyên nàng. 

Cô nương mặc bạch y còn đang định nói gì đó thì một bóng trắng khác lướt qua nàng và các hộ vệ chạy thẳng vào trong, chạy một mạch ra sau hậu viện, bạch y cô nương nhìn thấy thời cơ đã đến cũng chạy theo vào miệng hô to: ” ai nha, Tiểu Tuyết không được chạy, có ai không bắt con bạch hổ lại dùm với.” 

Mọi người nghe thấy có hổ liền nháo nhào chạy thục mạng, còn ai có tâm trí quản một tiểu cô nương đang chạy vào cũng chạy ra sau hậu viện, hộ vệ thấy vậy cũng đuổi theo nàng. 

Kỳ Nhi đang bưng món điểm tâm nàng vừa mới làm xong để trên bàn, mùi thơm từ hoa huế ngào ngạt khiến nàng thèm nhỏ vãi a, đang chuẩn bị ăn miếng đầu tiên thì bị một con gấu bông từ trên trời giáng xuống đè nàng xuống đất tớp miếng huế hoa cao trên tay. 

Kỳ Nhi nhìn kỹ nó là cái gì rồi không khỏi kêu lên sợ hãi: “Má ơi con này đâu phải gấu bông, bớ người ta hổ có hổ nha.” Trong nhất thời nàng cũng quên luôn mình có võ công mà nằm giãy dụa. 

Nhưng con hổ nhìn nàng ánh mắt mang ý cười, không có địch ý mà như muốn nói: bánh rất ngon nó muốn ăn thêm miếng nữa. 

Kỳ Nhi đành liều mạng một lần nói: “Nếu mày buông tao ra, tao cho mày mấy cái bánh trên kia chịu không.” 

Con hổ như hiểu ý nàng nhe răng cười (con này độc nhất nha) buông nàng ra, nhìn nàng rồi lại nhìn mấy cái bánh như nói: mau a, muốn ăn bánh cho bánh đi. 

Kỳ Nhi nhìn nó mỉm cười lấy xuống đĩa điểm tâm để trước mặt nó: “Ăn đi, ngon không chủ nhân mày đâu, nếu không có theo tao đi, ta không bạc đãi đâu nha, ngày ba bữa, tháng có năm ngày nghỉ, thức ăn tao làm ngon lắm nha.” 

“Tỷ đừng có mà dụ dỗ nó nha.” Cô nương bạch y bước vào cười hì hì nhìn nàng. 

“Tiểu muội, muội là ai, sao lại vào đây.” Kỳ Nhi nhìn cô nương trước mặt, gương mặt trẻ con đang yêu, còn nét ngây thơ lại có nét thành thục, trên tay là một mảnh da rắn thật ra là một xà tiên thì đúng hơn, tóc nàng dài đến đụng đất, đang mỉm cười nhìn nàng. 

“uhm, muội là người ở Diễm Minh quốc ngàn dặm xa xôi tìm các tỷ tỷ của muội.” Bạch y cô nương miệng nói nhưng lại không chút bi thương giống như không phải chuyện của nàng. 

“Vậy bọn họ là ai tên gì sao lại nhẫn tâm bỏ một cô bé xinh đẹp như muội, nói đi tỷ tìm giúp cho không thì ở đây cũng được.” Kỳ Nhi nghe nàng nói cảm thấy có mấy phần đồng cảm mà đâu biết mình đang vào tròng. 

“Bọn họ a đúng là nhẫn tâm nha, muội có một sư phụ, rất nhiều tỷ tỷ, Zổ tỷ, Pra tỷ, Lệ Phong tỷ, Tiểu Miêu tỷ, Hàn Nguyệt tỷ, và còn một Kỳ Nhi tỷ nữa a.” Cô bé chống cằm nhìn nàng đầy ẩn ý. 

“Tên nghe quen quá ta, hưm…À nhớ rồi.” Kỳ Nhi đang bị cái vụ con hổ làm cho mất hồn nên mất trí nhớ tạm thời. Đột nhiên bừng tỉnh nàng nhao qua ôm lấy cô bé: “Tiểu Thiên Sứ muội muội, quá đáng nhận ra còn đùa tỷ như vậy xem tỷ cho muội biết tay.” tay Kỳ Nhi bắt đầu cù lét nàng khiến nàng cười ha ha chạy vòng vòng.

“Haha, muội xin lỗi mà không dám nữa tha cho muội đi nhột quá.” Tiểu Thiên Sứ chạy vòng vòng bị Kỳ Nhi dùng khinh công bắt được cù lét đến cười ra nước mắt. 

Kỳ Nhi đang định buông nàng ra thì một bóng trắng và một bóng đen nhào đến hai người, thì ra là Tiểu Tuyết và một con lang màu đen thấy các nàng đùa giỡn nên cũng muốn giỡn cùng, khiến cho mặt các nàng toàn là nước bọt của tụi nó. 

Các hộ vệ chạy theo thấy là người quen của nàng nên cũng đã tự tản đi làm việc khác, nàng ngồi xuống bàn nhìn thiên sứ đang sửa sang lại quần áo: “Muội muội xuyên qua đây lúc nào, muội sống có tốt không bọn thú này là sao.” 

“Muội Xuyên vào mười mấy năm trước là công chúa của Diễm Minh Quốc, muội…sống rất tốt, hiện giờ muội tên là Lãnh Minh Châu.” Thiên Sứ cuối đầu, nàng biết có một số chuyện cũng không thể cho người khác biết, nàng cũng vậy. 

Hai tỷ muội cứ thế tâm sự rất lâu, sau đó trời đã khuya nàng dẫn Minh Châu đi vào Thiên Sứ các đã được để sẵn cho nàng, đi theo nàng có Hắc Bạch miêu, bạch hổ tên Tiểu Tuyết, hắc lang tên Hỏa Lang chắc là vì nhóm lông đỏ trên cổ nó, trên tay Minh Châu là Hoa Cốt Tiên đuôi khắc hoa hồng tinh xảo, Hoa Cốt Tiên được làm bằng da rắn trăm năm bền chắc dẻo dai vô cùng. 

Nàng cũng cho Minh Châu xem Phệ Hồn Tiên và kể những chuyện của mình cho nàng ấy nghe trừ việc nàng từng gặp hắn. 

Nhưng tỷ muội trùng phùng chưa được lâu nàng liền phải đi Mạn Châu nghe nói ở đó có người tìm được Lệ Nhân Ngư nàng phải mua cho bằng được nên đã giao mọi chuyện còn lại của Bách Hoa Hội cho nàng, Phi Phi và Linh Linh thì được phân công hỗ trợ cho Minh Châu, nàng chỉ dẫn theo Phi Yến đồng hành. 

“Tỷ tỷ mới gặp mà.” Minh châu gương mặt sắp khóc nhìn nàng 

“Tỷ thật sự có việc Cua tỷ thì hay có việc đi mấy ngày lận, tỷ gửi thư báo cho Zổ tỷ rồi, còn Su muội cũng nhắn nàng ta về lâu đi nha.” Kỳ Nhi cười nắm tay nàng. 

“Tỷ đi bảo trọng nha.” Minh Châu vẫy tay tiễn chiếc xe ngựa đã đi xa, nhìn bầu trời rồi bước vào lâu. 

* * * 

Đi hơn mười ngày nàng mới đến được Mạn Châu, Lệ Nhân Ngư nghe nói là do một ngư dân đánh cá vô tình tìm thấy, có một vị thấy thuốc đi ngang đã nói rõ tác dụng nên ngư dân muốn bán giá cao một chút để có thể đổi đời. 

Hiên giờ có hơn mười người đang ra giá, đều là phu hộ phú thương, quan lại trong triều, khi nàng đến nơi thì chính là một vị Tuyết lâu chủ nào đó ra giá năm vạn lượng vàng, chưa ai có gan trả thêm giá và cũng không dám đắc tội người này. 

“Ngư phu tôi trả năm vạn năm trăm lượng bán cho tôi được không.” Kỳ Nhi đang ra giá cùng ngư phu. 

“Chúng tôi ra giá sáu vạn lượng vàng.” Một hắc y nam tử diện mạo tuấn tú lên tiếng, đang đi về phía nàng. 

“Bảy vạn.” Kỳ Nhi cắn răng nói. 

“Tám vạn.” Hắc y nam tử tay cầm cây quạt phe phẩy. 

“Chín Vạn.” Lần này Cua tỷ giết nàng là cái chắc. 

“Mười Vạn.” Nam tử ôn hòa cười nói. 

“Hảo hảo, Cô nương còn trả giá cao hơn không, Lục gia tôi bán cho ngài.” Ngư phu cười há cả cái miệng rộng kia ra. 

“Tiểu thư đi thôi.” Phi Yến kéo tay nàng. 

“Ta…hừ đi thôi Phi Yến tối nay chúng ta đi trộm.” Nói nhỏ cùng Phi yến liền keo tay nàng chạy đi. 

* * * 

“Tiểu thư hay là thôi đi nhìn người kia võ công không thấp đâu.” Phi Yến thở dài đưa tay chọc phá cây nến, cổ đại thật thiếu tiện nghi nha, không có đèn điện chỉ có một cây nến đang cháy. 

“Ngươi cứ ở đó ta đi một mình.” Kỳ Nhi phóng ra cửa sổ bất đầu đi vào đường cũ nàng theo dõi tên Lục nam tử kia. 

Kỳ Nhi lặng lẽ phóng qua tường chui vào trong viên, nương theo bóng tối bắt chước Lưu Nguyệt tỷ nhanh nhẹn lướt qua thủ vệ tìm kiếm Lục nam tử kia. Cuối cùng cũng kiếm được trong phòng có hai nam tử đang nói chuyện khoảng cách xa quá nên nghe không rõ.

Kỳ Nhi phóng lên một cái cây gần một chút để nghe xem họ cất báo vật kia ở đâu. 

“Gia đã tìm về được tốn mười vạn lượng vàng đó, tại xú nha đầu kia thôi.” Lục nam tử nghiến răng nghiến lợi. 

Kỳ Nhi bên ngoài hừ lạnh: hừ, nếu không phải tiểu tử thối ngươi ta đã mua được có cần lén lúc ăn trộm vậy không. 

“Tốt, Lục Minh ngươi làm việc ta vất vả rồi, nghĩ ngơi đi.” Kỳ Nhi liếc qua khe cửa nhìn thấy nam tử vừa liên tiếng chính là người đã vào Mãn Nguyệt Lâu hôm đó, hút phải một ngụm khí lạnh. 

Nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cao thủ trong phong nghe được hô một tiếng: “Ai đang ở bên ngoài?” Sau đó xông ra từ cửa sổ phi thân về phía nàng. 

Kỳ Nhi thấy không ổn liền thi triển thân pháp quay đầu chạy, cũng may nàng chạy lẹ bọn họ chắc còn lơ ngơ kiếm nàng a, hừ tưởng bổn cô nương là ai dễ dàng cho các ngươi bắt như vậy sao, đáng tiếc Lệ Nhân Ngư không lấy được xem ra chỉ còn cách về xin Tiểu Su thôi. 

Về nhà trọ nàng leo lên giường ngủ một giấc tới sáng, Phi Yến thần tinh khí sảng, sáng sớm đã kéo nàng đi ăn điểm tâm sáng chẹp thức ăn tệ quá thua nàng nấu rất nhiều nha. 

“Tiểu thư ngươi nhìn là tên Luc nam từ kia đoạt mua Lệ Nhân Ngư của chúng ta.” Phi Yến ánh mắt hừng lửa trừng Lục Minh. 

Nàng thấy hắn nhìn qua đây liền theo bản năng trốn tranh, tâm nói: ai nha ngàn vạn lần đừng nhìn ra nha, đi đi ra chỗ khác đi mà. 

“Tiểu thư người làm gì vậy dưới bàn có gì sao?” Phi Yến cuối xuống nhìn nàng. 

“Haha có gì đâu Phi Yến ăn mau chúng ta lê đường về Mãn Nguyệt Lâu thôi.” Kỳ Nhi cười gượng đáp. 

“Được vậy thì ăn lẹ, tiểu thư dùng canh.” Phi Yến bưng bát canh óng hổi đua qua cho nàng. 

Ăn xong nàng thu xếp hành lí Phi Yến chuẩn bị xe ngựa bên ngoài dục nàng: “Tiểu thư nhanh lên.” 

“Được rồi ta ra ngay.” nàng ôm gấp bọc hành lí chạy thẳng ra ngoài lại đâm ngay vào một bức tường thịt, à không là một người. 

Nàng Nhìn lên chính là Lục Minh và tên nam từ bí ẩn kia, Lục Minh tiến lên đỡ nàng dậy: “Cô nương không sao chứ?” 

“Ân, không sao ta có việc phải đi gấp, đa tạ.” Kỳ Nhi ôm bọc hành lí chạy ra chỗ Phi Yến, ra đến nơi nàng nhìn vào trong một lần nữa bắt gặp một đôi phượng nhãn cũng đang nhìn nàng là tên nam tử thần bí kia. 

“Tiểu thư lên xe thôi.” Nàng hoàn thu hồi tấm mắt phóng lên xe, Phi Yến đánh xe. Tại sao lại nhìn quen như vậy trước đây nàng và nam tử thần bí có gặp nhau rồi sao? 

* * * 

“Ai, cuối cùng cũng về đến nhà thật là mệt chết mà.” Kỳ Nhi xoa xoa cái lưng quăn bao hành lí cho Phi Phi liền chạy như bay về Nguyệt Ảnh Các của mình vui vào giường chuẩn bị ngủ.

“Thiên Sứ, muội nói Kỳ Nhi về rồi hả, đang ở trong này sao thật không?” một giọng nói trong trẻo đánh bay con sâu ngủ của Kỳ Nhi. 

“Muội có khi nào gạt tỷ sao, tỷ ấy về là chạy thẳng về giường luôn.” Thanh âm còn nét trẻ con là của Minh Châu. 

“Kỳ Nhi, muội có trong đó không.” Tiếng nói này nghe rất quen tai, hình như nghe ở đâu rồi. 

Kỳ Nhi đứng vậy mở cửa phòng ra chính là hai tiếng hút không khí vang lên, một là của nàng một là của người đứng trước mặt nàng, chính là Hỏa hộ pháp Dương Liệt Hỏa nha, kế bên nàng ta là thiên sứ, còn một mĩ nhân như hoa như ngọc đang đứng mỉm cười nhìn nàng. 

“Muội là Kỳ Nhi sao?” Dương Liệt Hỏa hỏi. 

“Tả hộ pháp…” Kỳ Nhi nhìn nàng từ đầu đến chân lại từ chân đến đầu phát hiện mình không có nhận sai người là Dương Liệt Hỏa. 

“Vào Phòng hãy nói chuyện đi.” Mĩ nhân như hoa kia lên tiếng ngắt ngang, mọi người bước vào phòng cùng ngồi xuống bàn giời thiệu. 

“Tỷ là Pracell nè.” Dương Liệt Hỏa nhìn nàng đầy hứng thú. 

“Tỷ là Lệ Phong.” Lệ Phong tỷ cười như ban mai đưa cho nàng một miếng tao tỷ ấy vừa gọt xong. 

“Các tỷ đều xuyên hết hả, xuyên như thế nào kể muội nghe đi, hiện giờ các tỷ ra sao rồi nha, haha xem ra tỷ muội chúng ta được dịp náo giang hồ rồi.” 

“Tỷ không xuyên.” Dương Liệt Hỏa tay chống cằm. 

“Vậy tại sao tỷ biết mình là Pracell.” Kỳ Nhi mở to mắt kinh ngạc. 

“Các nàng kia bảo nói như thế cho muội bất ngờ.” 

Sau vài phút tâm hồn bay bổng Kỳ Nhi cười haha nói cùng mọi người. “được đại ca của muội sau này tỷ phụ trách nha.” 

“Đại ca muội sao nàng Pra lại phụ trách.” Lệ Phong tỷ khó hiểu nói. 

“chuyện là thế này…..” 

Kỳ Nhi đem qua trình đầu đuôi nói một lượt ra khiến Dương Liệt Hỏa khiều nàng liên tục, Thiên Sứ cười hì hì đôi khi lại chen vô chọc vài câu, Dương Liệt Hỏa thì có lúc xấu hổ thành giận nhéo nàng mấy cái. 

Chúng tỷ muội trò chuyện vui vẻ đến cơm tối nàng hỏi: “Minh châu, Tử Dương nàng ta về lâu chưa sao tỷ không gặp vậy.” 

“Chưa tỷ ơi, nàng ta đang tìm cái gì á! muội cũng không biết, tỷ tìm tỷ ấy có việc gì sao?.” Minh Châu nói. 

“uhm, cũng không có gì, thôi đi ăn cơm đi.” Kỳ Nhi cười kéo cả ba ra ngoài. 

“Tiểu Thư không hay rồi, có chuyện rồi.” Phi Yến hối hả chạy vào phòng ăn, hôm nay chỉ có nàng, Lệ Phong tỷ, Pracell, Thiên Sứ thôi, Cua tỷ đi làm việc gì rồi chưa về, Zổ tỷ thì chưa về lâu. 

“Yến Nhi có việc gì gấp vậy?” Kỳ Nhi lo chuyên tâm ăn, người hỏi là Dương Liệt Hỏa. 

“Thiếu chủ xảy ra chuyện rồi, giáo chủ kêu hai người về gấp.” Hai người đống loạt ngẩn đầu lên hỏi: “Xảy ra chuyện Gì?” 

“Thiếu chủ bị người hạ cổ hiện giờ không biết ra sao nữa.” Phi Yến gấp đến khóc, “Xoảng” hai âm thanh chén vỡ cùng rơi xuống đất Kỳ Nhi choáng đến độ ngã ngồi trên ghế, Lệ Phong tỷ ngồi kế nàng nhanh tay đỡ được. 

“Kỳ Nhi muội không sao chứ.” Lệ Phong lo lắng hỏi. 

“Muội không sao,…” Kỳ Nhi đứng lên nắm tay Dương Liệt Hỏa: “Pra tỷ về chuẩn bị hành lí chúng ta về ngay trong đêm.” 

“Được tỷ lập tức chuẩn bị ngay.” Dương Liệt Hỏa đồng ý, phóng ra khỏi nhà ăn chạy về phòng. 

“Yến Nhi chuẩn bị ngựa không cần xe chúng ta phải đi gấp.” Kỳ Nhi phân phó. 

“Dạ tiểu thư.” Phi Yến cũng chạy ra ngoài. 

“Kỳ Nhi có cần ta giúp gì không?.” Lệ Phong nhẹ nói. 

“Đúng đó tỷ có gì cứ nói.” Minh Châu cũng chạy qua nắm tay nàng. 

“Minh Châu muội phải ở lại trông coi Mãn Nguyệt Lâu cua tỷ hiện tại không có đây, Lệ Phong tỷ nhờ tỷ điều tra dùm muội là ai hạ cổ được không.” Kỳ Nhi chân thành nhìn hai người. 

“Được tỷ lập tức đi chuẩn bị.” Lệ Phong bước ra ngoài. 

“Kỳ Nhi tỷ yên tâm muội sẽ trông coi Mãn Nguyệt Lâu thật tốt.” Thiên Sứ nhìn nàng cười như an ủi, xoa nhẹ gương mặt muội muội Kỳ Nhi cũng bước trở về phòng thu thập hành lí, suốt đêm cưỡi ngựa chạy về Ám Nguyệt Thần Giáo.