Có Yêu Được Không

Chương 9: Ngày đầu đi làm



Nghe như sét đánh ngang tai, còn gì đau khổ hơn nữa chứ.

- Nhà cậu không thuê nổi một người giúp việc hay quản gia gì đó sao mà có mình tôi vậy? - Tôi thắc mắc, giàu mà keo quá. Bình Nguyên nghe tôi hỏi thì chỉ thản nhiên trả lời.

- Tôi cho họ nghỉ 1 tháng này, tất cả đều là phần cậu.

- Làm sao mà làm hết được trong ngày nay, tôi đi hết cái nhà cậu thôi là thở không nổi rồi chứ đừng nói quét dọn! -Tôi phản đối ngay lập tức, cậu ta đang bắt một người dưới 18 tuổi phải làm việc cực nhọc, tôi mà báo cảnh sát là đi tù mọt gông đấy.

- Ôsin không quét dọn thì làm gì, chẳng lẽ..

Nhìn cái nụ cười đểu cáng đó là tôi biết cậu ta suy nghĩ lung tung rồi. Tôi thà làm việc đến chết còn hơn để cho cái tên đó nuôi dưỡng cái tư tưởng lệch lạc đen tối.

- Tất nhiên là quét dọn rồi, cứ hỏi thừa, tôi đi làm đây.

Tôi xắn tay áo, búi tóc cao lên, thôi nào, lao động là vinh quang, chỉ một tháng này thôi. Nói là quét dọn chứ nhà Bình Nguyên toàn trang bị mấy thứ hiện đại, nào là máy hút bụi, rồi rô bốt phụ việc, lại còn máy rửa bát nữa chứ. Vậy tôi chỉ cần bấm công tắc khởi động rồi đưa qua đưa lại là xong, còn đâu phần việc chính máy móc làm hết rồi, tính ra cũng chẳng mệt.

Trong lúc tôi phải làm việc cật lực thì cái tên đó lại thảnh thơi đọc sách, nhâm nhi tách trà nóng mà cậu ta bắt tôi đi pha lúc nãy. Tôi đưa máy hút bụi tới chân ghế cậu ta, nói:

- Đưa chân lên cái coi!

- Nói chuyện với chủ như thế à?

- Đưa chân lên để tôi làm nốt.

- Chưa được.

Gừ rừ.. Đúng là tức chết mà. Nhưng tôi vẫn phải hạ tông giọng xuống, nhẹ nhàng mà nói cậu ta:

- Cậu đưa chân lên để tôi làm nốt nhé!

Đến thế mới chịu hợp tác, đúng là thích bày việc cho người khác, đến khi làm xong cũng đã đến trưa, tôi cất dọn hết đồ đạc, nhìn cái tên sáng giờ vẫn ngồi lì đó trong lúc tôi hùng hục như con điên, thở hắt một cái, thông báo một tiếng trước khi về.

- Xong hết rồi, giờ tôi về đây.

Bình Nguyên gấp sách lại, giọng tỉnh bơ trả lời:

- Chưa nấu cơm.

Thì làm sao, việc nhà cậu ta chưa nấu cơm thì liên quan gì đến tôi.

- Thì sao?

- Thì đi nấu cơm đi.

Gì thế? Đến cả việc nấu cơm cũng là tôi ư, cậu ta không sợ tôi hạ độc mình hay sao nhỉ, nghĩ thế thôi chứ tôi làm gì dám. Được, nấu cơm thì nấu cơm, tôi cũng đói rồi.

Thế là tôi lại lăn vào bếp hì hục, một lúc sau thì gọi cậu ta xuống dùng bữa, tính ra mấy món tôi làm trông cũng bắt mắt đấy chứ, có gì trong tủ là tôi bày ra hết, làm vậy thì trông cái bàn ăn khổng lồ này mới đỡ trống.

- Khoan, cậu không đợi ba mẹ cậu về à?

Tôi ngăn lại khi thấy Bình Nguyên cầm đũa lên, cậu ta tỉnh bơ đáp:

- Không.

Ơ hay nhỉ, con cái mà thế à, gặp tôi mà có thằng con như vậy chắc là đánh cho nát mông quá. Cơ mà có khi ba mẹ cậu ta không ở đây thì sao, phải rồi, nhà cậu ta giàu vậy mà, chắc bận đi suốt, thế thì một mình Bình Nguyên sống trong cái căn nhà rộng lớn này chắc cũng tủi thân lắm, có khi tối đến còn khóc thầm nữa cũng nên, lỡ mà tôi bắt gặp cảnh đấy thì sao nhỉ, chắc chắn là lấy điện thoại ra chụp liền rồi, tôi sẽ dùng hình ảnh nước mắt nước mũi tèm lem của cậu ta ra để uy hiếp, bắt trả lại tự do cho tôi, chứ nếu không thì hình tượng lạnh lùng cun ngầu của cậu ta sẽ sụp đổ, lúc đấy thì chưa biết ai đau khổ hơn ai đâu, hahaha.

Tôi đang đắm chìm trong những ý tưởng tuyệt vời thì tiếng gọi của Bình Nguyên làm tôi giật mình, chợt nhận ra nãy giờ chỉ là tôi mơ thôi, chứ sự thật tôi vẫn là osin của cậu ta, vẫn phải cơm bưng nước rót như lúc này đây, nhìn cậu ta ăn mà thấy ghét, mồm thì ăn mà mặt thì nhăn, hết chê mặn rồi lại chê nhạt, không thì chín quá cháy quá, muốn thì tự vác thân đi mà làm đi, muốn ăn mà không muốn làm thì chỉ có mà ăn..

- Này, thái độ gì đấy! - Cậu ta hỏi, chắc tại tôi thể hiện cảm xúc rõ quá rồi. Ngay lập tức tôi lấy lại bộ mặt thản nhiên, đáp:

- Có gì đâu, thôi tôi về đây, ăn xong thì để bát đấy, chiều đến tôi rửa. - Tôi nói rồi bước đi về, đã gần 11 giờ rồi, tôi cũng đói bụng chớ bộ, giờ mới được về thì biết bao giờ mới được ăn đây, chưa kể từ đây ra cổng cái con chó đáng ghét ấy cứ theo sát tôi, làm thở mạnh cũng không dám.

- Mày đừng đi theo tao nữa, tao chẳng thèm lấy đồ của nhà mày đâu. - Tôi nói trong sự bất lực, nó chẳng thèm quan tâm, vẫn cứ đi theo. Thôi kệ, miễn là không cắn tôi, còn đâu nó thích làm gì thì làm.

* * *

- Này, heo à mà suốt ngày ngủ vậy! - Mới sáng sớm đã nghe tiếng càu nhàu của cái tên đáng ghét đó, vì ai mà tôi phải làm việc cả ngày hôm qua, đã không được ngủ lại còn bị mẹ la vì tội là cà nữa, nghĩ mà tức. Tôi làm như không nghe, tiếp tục gục đầu xuống bàn mà ngủ.

- Tôi đếm đến ba mà không dậy thì đừng trách. Một, hai..

- Đây! - Tôi ngẩng đầu lên, nhìn với ánh mắt như muốn băm vằm cậu ta ngay lập tức. Tôi đang định mở miệng bật lại vài câu cho bõ tức thì thấy Thế Mạnh, thế là lại thôi.

- An làm bài tập chưa?

Có bài tập sao, bài tập gì vậy, sao tôi không biết gì hết, phải rồi, hôm qua đi lên nhà Bình Nguyên cả ngày, thời gian đâu mà lôi sách vở ra chứ, giờ Thế Mạnh kiểm tra lấy gì mà đưa đây.

- À, tớ.. - Tôi gãi đầu, ấp úng.

- Mấy bài này khó, An không làm được cũng không thể trách, có gì vở tớ đấy, An lấy mà tham khảo cách làm. - Thế Mạnh đưa vở cho tôi, tôi nhận lấy rồi tươi cười cảm ơn, đúng là chỉ có lớp trưởng là tốt với tôi, sao trên đời lại có một thiên thần như vậy chứ, vừa đẹp trai, học giỏi mà lại tốt bụng, quá xứng với danh "Lớp trưởng quốc dân" mà, khỏi phải nói cũng biết tôi đang sung sướng đến nhường nào, khi không có người cho chép bài free, đỡ phải nhục nhã xin xỏ Bình Nguyên, nói mới để ý cái tên đó nãy giờ đang nhìn tôi với thái độ không hề vui, lại khó ở nữa rồi, kệ cậu ta, tôi phải lo chép bài cái đã.

- Không thấy nhục à?

- Không. - Tôi nói, chép bài có gì đâu mà nhục. Cơ mà, cũng hơi ngại thiệt, nhưng đây là Thế Mạnh muốn giúp mà, và tôi cũng rất vui khi được cậu ấy giúp, thế là được rồi, người ngoài nghĩ sao không quan trọng. Mà đúng ra cũng chẳng ai nghĩ gì hết, chỉ có mỗi cậu ta là nghĩ thế thôi, lúc nào cũng muốn xỏ xiên tôi, thấy tôi đau khổ là thú vui tiêu khiển của cậu ta chắc.

- Nếu tôi mà giỏi như cậu thì chuyện lại khác.