Cốc Trà Sữa

Chương 2



3

Muốn nói Tưởng Bác Di thật sự có can đảm đầu độc, tin hay không bản thân tôi cũng không thể nói được.

Nhưng người như cô ta lại chẳng được ai hoan nghênh.

Tôi không chỉ không ưa cô ta mà cả ký túc xá, thậm chí cả đám con gái trong lớp đều tránh xa cô ta mấy thước.

Ngày đầu tiên dọn vào ký túc xá, cô ta đã chiếm nửa ban công với một chiếc máy giặt lồng lớn.

Lúc đó Vương Dĩnh liền cố gắng khuyên can cô ta, nói rằng trong phòng giặt cuối hành lang có máy giặt nên không cần phải phiền toái như vậy.

Tưởng Bác Di chớp đôi mắt to ngây thơ của mình, đập chiếc túi MK cũ trên vai và nói rằng cô ta mắc chứng bệnh thích sạch sẽ, đây là đồ của riêng, không ai được chạm vào nó.

Chiếm một diện tích công cộng rộng lớn như vậy, đúng là “đồ của riêng”.

Tuy nhiên, chúng tôi thật không thể nhìn ra căn bệnh thích sạch sẽ của Tưởng Bác Di.

Chiếc máy giặt cô ta lắp đặt không lâu sau đó đã được người dì quản lý ở ký túc xá tháo dỡ.

Không có máy giặt, Tưởng Bác Di dứt khoát buông thả bản thân.

Cô ta là người địa phương và sẽ về nhà hai tuần một lần.

Vì vậy, cô ta chỉ đơn giản là không giặt quần áo trong hai tuần qua, bao gồm cả đồ lót và tất, sau đó gói gọn chúng rồi đem theo khi về nhà.

Mùa đông như vậy thì thôi, tới mùa hè, đôi chân ướt đẫm mồ hôi và những đôi tất bốc mùi từ giày thể thao chất thành đống dưới gầm giường.

Một lần, Vương Dĩnh đang ngồi ở giường dưới ăn mì, bỗng nhiên một chiếc quần lót cũ rơi ra, treo trên đũa Vương Dĩnh, cô ấy chán ghét đến nỗi cả ngày không ăn thêm miếng đồ ăn nào.

Sau khi huấn luyện quân sự, điểm yếu của Tưởng Bác Di lại thay đổi. (军训后,蒋博怡的槽点又变了)

(*)Nhờ bạn được giúp mình chuyển ngữ câu này.

Chỉ sau ba ngày huấn luyện quân sự, chúng tôi đã nghe cô ta nói cùng một câu ít nhất năm mươi lần.

—— "Thật đáng buồn. Các trường đại học ở San Francisco không phải huấn luyện quân sự."

Cô ta luôn nói về những ngôi trường ở San Francisco đẹp đẽ và rộng mở như thế nào, cũng như các hoạt động của sinh viên phong phú hơn ở đây gấp trăm lần.

Cuối cùng, cô ta kết thúc với sự tiếc nuối chân thành:

“Bạn trai cũ của tôi đã học đại học ở San Francisco, lẽ ra tôi cũng nên theo học ở đấy.”

Thực chất, “bạn trai cũ” mà cô ta nhắc đến chỉ là nam thần tượng trong trường mà cô ta mới gặp và trò chuyện vài lần trong kỳ nghỉ hè vừa qua thôi.

Cuối cùng, cô ta hay khinh thường, trêu chọc ba người bạn cùng phòng khác của bọn tôi, trong mắt cô ta, bọn tôi chỉ là những kẻ nghèo khổ, thậm chí chưa từng ăn gan ngỗng kiểu Pháp và giăm bông Iberia.

Đới Tuyết cũng như tôi, đến từ một thị trấn nhỏ và không thích nghe cô ta nói chuyện.

Dù bình thường cô ấy không thích nói chuyện nhưng những lúc như thế này cô ấy sẽ đáp trả:

“San Francisco đẹp như thế, vậy tại sao cậu không đi nhỉ?”

“Người ta là công chúa đó nha, cũng không thể nói vì công chúa không có tiền đi được đâu.”

Vương Dĩnh không bao giờ tỏ ra yếu đuối.

Tưởng Bác Di tức giận phồng má, nhỏ giọng nói:

“Mấy người các cậu thì biết cái gì, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đến đó. Tốt hơn là đi khi tôi học cao học."

Ba năm trôi qua, khi chúng tôi sắp tốt nghiệp, Tưởng Bác Di ngày càng ít nói về San Francisco hơn.

Cho đến khi mọi người đều vạch ra con đường riêng cho mình, Tưởng Bác Di thậm chí còn chưa vượt qua kỳ thi IELTS hoặc TOEFL.

Trong số các lựa chọn của cô ta, việc học cao học ở San Francisco không còn là một lựa chọn nữa.

4

May mắn thay, về sau cô ta đã bớt phóng túng lại một chút.

Có lẽ điều này bắt đầu vào tháng 9 khi Đới Tuyết tạm nghỉ học năm thứ hai và Hứa Giai Văn chuyển đến ký túc xá của chúng tôi.

Không giống như Tưởng Bác Di, "công chúa" khoe khoang, Hứa Giai Văn là một bạch phú mỹ (*) thật sự.

(*)Bạch phú mỹ: Là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.

Cô ấy không chỉ có gia cảnh tốt, ngoại hình đẹp mà còn rất khiêm tốn, gia giáo rất tốt.

Vào ngày sinh nhật thứ mười tám của Tưởng Bác Di, gia đình cô ta đã bỏ ra một số tiền khổng lồ để ăn món gan ngỗng kiểu Pháp tại một nhà hàng cao cấp, liền khoe khoang về điều đó suốt mấy năm trời.

Ngược lại, Hứa Giai Văn đã học tiếng Pháp từ khi còn nhỏ và có thể sử dụng tiếng Pháp thông thạo để tiếp đón nhóm học giả người Pháp đến trường trao đổi.

Nhưng khi tôi hỏi Hứa Giai Văn tại sao cô ấy không đi du học, câu trả lời của cô ấy là:

"Tôi thích nói tiếng Trung Quốc. Tôi cũng rất vui khi được nói chuyện với bạn bè, cùng bạn ở chung một chỗ và có bố mẹ ở bên cạnh."

Trước mặt Hứa Giai Văn, Tưởng Bác Di mất hết vinh quang, ưu thế mà cô ta gói gọn cũng chẳng có giá trị gì.

Vì vậy, người bên ngoài lẫn chúng tôi đều có thể thấy được cô ta rất ghét Hứa Giai Văn.

Đáng tiếc, tất cả những gì cô ta có thể thể làm chỉ là nhẹ nhàng, mềm nhũn trả thù.

Chẳng hạn, cô ta đuổi theo Hứa Giai Văn để gây rắc rối.

Chắc chắn cô ta đã nói rằng, Hứa Giai Văn đã cố tình treo chiếc tất ướt của mình để phơi khô cạnh chiếc khăn lau mặt của cô ta, sau đó khóc lóc, gây ồn ào trong ký túc xá.

Hứa Giai Văn liếc nhìn ban công, không nói một lời cất hết quần áo, về sau, trong phòng ngủ cũng không treo thứ gì.

Sau đó, cô ấy còn bồi thường cho Tưởng Bác Di một chiếc khăn mặt đắt tiền, đắt hơn cả chiếc túi MK của cô ta, mang theo rất nhiều đau đớn, cuối cùng cô ấy cũng ngăn được Tưởng Bác Di chửi bới.

Bước vào học kỳ thứ hai của năm ba đại học, chúng tôi bắt đầu thực tập bên ngoài.

Hứa Giai Văn cũng thường xuyên biến mất không dấu vết, thỉnh thoảng trở về lại uể oải như bị bệnh.

Mấy tháng trước, Hứa Giai Văn có một lần tắm rất lâu, gần hai mươi phút.

Tưởng Bác Di buổi tối vì ăn quá nhiều, liều mạng gõ cửa:

"Mau lên đi, sao lại lâu như vậy? Thế giới không chỉ xoay quanh một mình cậu, tôi sắp tiêu chảy rồi này!"

Một lúc lâu sau, giọng nói yếu ớt của Hứa Giai Văn từ bên trong truyền ra:

“Xin lỗi cậu, tôi sắp xong rồi, sẽ nhanh thôi.”

Không đến ba mươi giây, Tưởng Bác Di lại gõ cửa nói lớn:

“Tôi thật muốn tiêu chảy, cậu sao lại ích kỷ như vậy!"

Nói xong, cô ta lao ra khỏi phòng và gõ cửa phòng bên cạnh.

Sau khi bước vào, cô ta không vội sử dụng nhà vệ sinh mà thay vào đó, cô ta liên tục buộc tội Hứa Giai Văn về "tội ác" của cô ấy, mong muốn thế giới biết cô bạn cùng phòng đó ”ra vẻ đạo mạo" và "ích kỷ đến đáng ghét" như thế nào.

Điều kỳ lạ là ngay sau đó, khi tôi vào nhà vệ sinh lấy khăn tắm thì thấy máu tươi dính trên khăn giấy bỏ trong thùng rác.

Rõ ràng không có ai trong phòng đang đến kỳ kinh nguyệt.