Cốc Trà Sữa

Chương 7



13

Sự xuất hiện đột ngột của Hứa Giai Văn khiến mọi thứ trở nên quỷ quyệt đến khó lường.

Nụ cười của Tưởng Bác Di đông cứng trên khuôn mặt cô ta, thậm chí không muốn nhìn thẳng mặt Hứa Giai Văn.

"Tôi mới đến, vậy để tôi hỏi trước."

Nhưng khi Hứa Giai Văn lên tiếng, cô ấy vẫn rất hào phóng và tự tin.

"Tiểu Kỳ."

Cô ấy đột nhiên gọi tôi:

“Cậu thích ai nhất trong ký túc xá này?”

Tôi chợt ngơ ngác, lẩm bẩm một lúc:

"Cậu và Vương Dĩnh đều rất tốt với tôi. Bác Di lúc không mất bình tĩnh cũng rất tốt."

Tưởng Bác Di phát ra một tiếng "hừm" sắc bén rồi nhìn đi chỗ khác.

Hứa Giai Văn mỉm cười, không nói gì, quay sang hỏi Vương Dĩnh:

"Vương Dĩnh này, hệ tiêu hóa của cậu không tốt sao? Tôi nghĩ trước đây cậu đã mua thuốc xổ để uống nhỉ?"

Vương Dĩnh tự nhiên gật đầu:

"Đúng vậy, nhưng chỉ là một khoảng thời gian thôi, hiện tại đã khỏi rồi."

Cô ấy dừng lại một lúc, rồi dùng tay đẩy Hứa Giai Văn:

"Giai Văn, đừng suy nghĩ nhiều, sau khi thi tuyển sinh sau đại học, việc cậu nhập viện không liên quan gì đến tôi, thuốc xổ của tôi đã dùng hết từ lâu, không thể mạnh đến mức khiến cậu suýt chết được."

"Tất nhiên là tôi biết."

Hứa Giai Văn nhẹ nhàng mỉm cười, dùng tay trái nhẹ nhàng siết chặt tay Vương Dĩnh, nói tiếp:

"Chuyện đó căn bản không liên quan đến cậu, tôi cũng muốn cảm ơn cậu đã đến bệnh viện thăm tôi, còn ở phía sau thay tôi nói chuyện."

Vương Dĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Ngược lại, Tưởng Bác Di vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bát trống trước mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc và không nói gì.

"Bác Di..."

"Hứa Giai Văn."

Cô ấy còn chưa kịp hỏi gì thì Tưởng Bác Di đã gọi tên trước, giọng run run hỏi:

"Vừa đúng lúc, tôi có một câu hỏi dành cho cậu."

"Được, cậu hỏi đi."

Giọng nói lạnh lùng, mất khá lâu thì cô ta mới nói từng chữ:

“Cốc trà sữa tối hôm đó có ngon không?”

Không đợi Hứa Giai Văn trả lời, Tưởng Bác Di rốt cục ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô ấy:

"Vị không ngon phải không? Cậu đã cho thêm nửa ống mù tạt vào thì làm sao có thể ngon được chứ? Sao cậu lại uống nhiệt tình như vậy?"

Hứa Giai Văn sửng sốt một lúc rồi lại cười:

"Mù tạt gì? Cậu sẽ không nói cốc trà sữa Tiểu Kỳ đưa cho tôi lần trước có mù tạt chứ? Vì cái gì, ai lại thêm vào đó? Là cậu, muốn đánh lừa Tiểu Kỳ? Hay là lừa tôi? Tôi không biết nên chỉ uống một chút và nó không có mùi mù tạt.”

"Ngừng giả vờ đi!"

Tưởng Bác Di lợi dụng cơn say đột nhiên hú hét như điên, cô ta hét lên trước mặt cả lớp.

Sự xấu hổ, khó xử đầy bụi bặm trong ký túc xá của chúng tôi cuối cùng đã được đưa ra công chúng để đánh giá.

"Ta đủ rồi! Các ngươi cùng nhau tẩy chay ta. Các ngươi, Vương Anh, Cát Tiểu Thất, các ngươi không phải người tốt!"

Tưởng Bác Di thúc giục mỗi người chúng tôi một cách mạnh mẽ:

"Sau đó tôi kiểm tra trên mạng, phát hiện nửa ống mù tạt sẽ không làm cậu bệnh lâu như vậy! Tôi không phải thủ phạm, nhất định là cậu. Chính cậu âm mưu gài bẫy tôi, muốn cùng nhau tra tấn tôi..."

Châu Duệ lúc này đang đứng ở rất xa, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, tựa như nhìn cô ta càng thêm mất mặt.

Cuối cùng, người hướng dẫn là người đến để kết thúc trò hề này.

Cô ra lệnh cho vài chàng trai đưa Tưởng Bác Di say rượu về, Hứa Giai Văn cũng giải thích rằng đó chỉ là một trò đùa nhỏ, cô ấy đã phải nằm viện vài ngày vì ăn mù tạt di Bác Di lừa, chuyện xảy ra cũng đã nửa năm rồi.

Tưởng Bác Di luôn không được ưa thích, mọi người chỉ cho rằng cô ta đang đùa giỡn, họ sau lưng chỉ trích vài lần, cũng không ai tiếp tục truy cứu nữa.

Nhưng sau khi bữa tối đầy kịch tính này kết thúc, Hứa Giai Văn đột nhiên gọi tôi ra giữa đám đông.

Đây chính là lý do thực sự cho chuyến ghé thăm bữa tiệc hôm nay của cô ấy.

"Tiểu Kỳ, thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi cậu."

Cô ấy vẫn như vậy, nhướng mày mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng gần như khiến người ta tan chảy:

“Bây giờ vẫn là trò thật hay thách, ai nói dối sẽ bị phạt.”

Tôi lo lắng siết chặt nắm tay, yếu ớt hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

“Bình thường trong ký túc xá, nước uống không hết nhanh như vậy.”

Cô ấy ghé sát vào tai tôi, nụ cười dần nhạt đi:

“Tôi còn nhớ rõ, buổi sáng trước khi xảy ra chuyện, trong bình vẫn còn một nửa, đủ để uống trong hai ngày. Nhưng làm sao đêm hôm đó, lúc tôi trở về, trong bình không còn giọt nào, tôi vừa nóng vừa khát nên chỉ có thể uống cốc trà sữa của cậu.”

Tôi lùi lại từng bước nhỏ, Hứa Giai Văn lại tiến lên từng bước:

"Tiểu Kỳ, nói cho tôi biết, cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không? Cậu có biết ai đã đầu độc và nhắm vào tôi không?"

"Tôi...tôi không biết, làm sao tôi biết được, chuyện đó không liên quan gì đến tôi."

Tôi lắc đầu rồi bỏ chạy thật nhanh.

14

Không ngờ, thật hay thách, kẻ nói dối thật sự có quả báo.

Đêm đó tôi uống rượu, lời nói của Hứa Giai Văn cứ lởn vởn trong đầu, trên đường trở về bằng chiếc xe máy điện dùng chung, tôi vẫn còn trong trạng thái mê man, tầm nhìn mờ mịt.

Khi băng qua đường, tôi loạng choạng đến mức không nhìn rõ đèn giao thông chứ đừng nói đến chiếc xe chạy quá tốc độ bên cạnh.

Khi kịp phản ứng, tôi đã bị văng ra khỏi xe điện cách đó ba mét, chân trái và thắt lưng đau nhức, cổ họng có cảm giác tanh tanh dâng lên...

Tai nạn xe cộ bất ngờ này đã đưa tôi đến bệnh viện.

Bố mẹ tôi đã đi hàng ngàn dặm từ một thị trấn nhỏ đến thành phố lớn này để chờ tôi bên ngoài phòng cấp cứu.

May mắn thay, đó chỉ là một vết gãy xương, giải phẫu diễn ra tốt đẹp, tôi có thể hồi phục sau vài tháng tập luyện.

Cũng giống như Hứa Giai Văn hồi đó, tôi vẫn bỏ lỡ kỳ bảo vệ luận án tốt nghiệp năm nay và cơ hội lấy bằng tốt nghiệp rồi vào trường đào tạo chuyên sâu để tiếp tục học.

Đây là sự trừng phạt của tôi.

Không chỉ vì tôi nói dối, mà là vì chính tôi thật sự đã đổ nước trong bình nước vào sáng sớm để cho Hứa Giai Văn uống cốc trà sữa đấy.

Bởi vì, tôi thực sự thật đã bỏ độc.

So với Tưởng Bác Di, tôi phải thừa nhận rằng, tôi vẫn ghét Hứa Giai Văn hơn.

Tôi ghét sự hoàn hảo của cô ấy, tương lai đầy hứa hẹn của cô ấy, sự sinh ra đỉnh cao của cô ấy, sự tốt bụng và dịu dàng của cô ấy khi làm từ thiện cho tôi.

Tôi phải vượt qua 3.000 học sinh toàn tỉnh để vào trường này học, cô ấy chỉ cần nằm trong 3.000 học sinh.

Chỉ là tỉnh tôi có 800.000 thí sinh thi tuyển, thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc (*), trong khi ở khu đô thị nơi Hứa Giai Văn sinh sống, chỉ có 50.000 thí sinh tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Số tiền tôi đi làm trong hè không đủ để cô ấy mua một đôi giày, học bổng đặc biệt tôi giành được cũng không đủ để cô ấy mua một cái túi.

Tiền trợ cấp sinh hoạt một năm của mẹ tôi thậm chí còn không đủ để cô ấy đi du lịch nước ngoài.

Điều duy nhất tôi giỏi hơn cô ấy, chính là tôi có điểm xuất sắc và đậu vào trường này.

Nhưng Hứa Giai Văn, cô ấy căn bản khinh thường, cô ấy vẫn phải vượt qua kỳ thi tuyển sinh sau đại học, đỗ vào một trường đại học tốt hơn, vĩnh viễn ngăn chặn tôi một đầu.

Tôi thực sự ghét và sợ khi thấy cô ấy đạt được thứ mình muốn. Vì vậy, tôi đã thêm một ít thuốc vào cốc trà sữa đó và đổ lỗi cho Tưởng Bác Di, người cũng khó chịu với Giai Văn.

Nhưng rõ ràng lượng thuốc tôi bỏ vào cốc sẽ chỉ khiến cô ấy không thể tiếp tục học tập vì bị tiêu chảy, trong phòng thi cũng sẽ không thể sinh hoạt bình thường do thể chất thất thường.

Cô ấy không thể nào nằm trên giường lâu như vậy, hoàn toàn trượt bài thi...