CoCa Gà Rán

Chương 1



Đầu tháng 9, sớm muộn gì gió cũng sẽ bắt đầu trở nên lạnh hơn, mùa thu cứ như vậy mà lặng lẽ tới, rồi lại sẽ trốn đi biệt tâm không thấy bóng dáng vào buổi trưa sau giờ Ngọ.

Đường Tâm vẫn giống với thường ngày, vào giờ nghỉ trưa thì liền lười biếng đi khỏi ký túc xá dành cho công nhân viên-giáo viên, che một cây dù màu hồng phấn đi xuyên qua sân thể dục lớn ở phía tây, ra khỏi cổng trường rồi chậm rãi đi vào cửa hàng bán thức ăn thứ bảy ở con phố ẩm thực phía sau trường.



Đây là một cửa tiệm bán Coca gà rán bình thường, lúc này trong tiệm cũng không có một vị khách quen nào, không có ai vào buổi trưa nóng bức thế này lại đi ăn gà rán. Nhân viên cửa hàng là Tiêu Tiêu còn đang dựa vào dãy ghế ăn duy nhất ở vị trí trong cùng mà nghỉ ngơi, đầu bếp làm gà rán là Lý Nham không có ở trong tiệm.



Tiễn bước chân“Lộc cộc” khiến Tiêu Tiêu giật mình tỉnh dậy, cô ta mở đôi mắt nhập nhèm, có chút xấu hổ chào Đường Tâm: “Chị Tâm, em chỉ ngủ một lát…”

Đường Tâm xua xua tay, lơ đãng nói: “Không sao, mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát Dù sao bây giờ cũng không có khách.” Cô nhìn chung quanh cửa hàng, rồi lại đi tới mở cửa sau, chắc chắn Lý Nham không có ở trong tiệm, cô hỏi Tiêu Tiêu: “Đầu bếp Lý đâu?”



Tiêu Tiêu đi phía sau Đường Tâm, mí mắt nhảy một cái, nhẹ giọng trả lời câu hỏi của bà chủ: “Anh Lý đi ra siêu thị ở phía trước một bóng đèn, đèn ở WC bị hỏng rồi.”

“Ok.” Đường Tâm đi vào nhà bếp, nhìn thấy trên sàn nhà không có vết nước, bệ rửa tay cũng sạch sẽ, khom lưng vặn bình gas, xác định đã đóng lại. Cô hài lòng gật đầu, dẫn theo Tiêu Tiêu ra tới khu bàn ăn, cô ra hiệu cho Tiêu Tiêu ngồi xuống.



Tiêu Tiêu đan hai tay vào nhau, vẻ mặt lo lắng căng thẳng ngồi xuống, “Chị Tâm có chuyện gì?”

Đường Tâm phì cười, nhìn cô gái trước mặt giống như một tên lưu manh trêu chọc phụ nữ nhà lành, “Không cần lo lắng. Hôm nay là ngày cuối cùng trong kỳ thử việc của em, thế nào? Em có muốn ở lại đây không?”

Thời gian thử việc là một tuần, nhân viên cũ của cửa tiệm là Tiểu Trần đã làm từ lúc khai trương cho đến đầu tuần trước, sau đó đột nhiên lại nói phải về quê kết hôn, Tiểu Trần đã giới thiệu cô gái nhỏ này, là đồng hương với cô ta đến tiệm làm việc. Đường Tâm thấy Tiêu Tiêu có bề ngoài thật thà liền đồng ý cho cô ta thử việc một tuần, trải qua quan sát quả nhiên cô gái này rất chăm chỉ và cẩn thận.



“Em có thể sao?” Hẳn là lần đầu tiên vào thành phố làm việc, cô gái nhỏ vẫn còn rất ngây thơ, mọi thứ đều biểu hiện trên khuôn mặt, vui mừng lộ ra bên ngoài.

“Đầu tiên sẽ ký hợp đồng một năm, em thuê nhà ở gần đây phải không? Mỗi tháng chị sẽ trả một nửa tiền thuê nhà cho em, cộng vào với tiền lương, tiền xăng xe là 200 tệ, cho chị xin một bản photo thẻ căn cước của em, chị sẽ mua bảo hiểm cho em.” Đường Tâm lấy từ trong túi ra hai phần hợp đồng, đưa cho Tiêu Tiêu bảo cô ta điền vào, “Đọc cho thật kỹ từng hạng mục cái nào không hiểu thì cứ hỏi. Nếu không có vấn đề gì thì ký tên, điểm chỉ cũng được.”



Tiêu Tiêu cười đến mức cả hàm răng đều lộ ra ngoài, bà chủ đúng như những gì chị Trần đã nói, là một người tốt. Cô ta nhận lấy hợp đồng lao động, vui vẻ gật đầu, lấy từ trong túi áo đồng phục ra một cây bút rồi bắt đầu điền.

Đường Tâm đi đến chỗ công tắc ở cửa mở quạt trần đến số lớn nhất, buổi trưa ở đây thật sự quá nóng, nếu không phải muốn đột ngột kiểm tra nhân viên mới, thì lúc này cô đã ở trong phòng máy lạnh mà hưởng thụ rồi. Trong lòng lại âm thầm tính toán lợi nhuận, nghỉ thầm chờ đến khi khuyến mãi đại hạ giá, cô sẽ lắp một máy điều hòa và cả một camera theo dõi trong tiệm.

Chị họ của cô, Đường Quả, đã nói với cô ngay từ khi khai trương rằng phải gắn một camera theo dõi, nhưng cô cứ luôn dây dưa đến hơn nửa năm vẫn chưa làm. Lúc đó cô đã nghĩ thế nào nhỉ? Dù sao chỗ mình ở cũng rất gần đây, mỗi ngày đến thăm chừng một chút xem như tập thể dục? Hay là vì đại đa số tất cả các chi tiêu đều là dùng điện thoại quét mã để chi trả?



Trong thời gian Đường Tâm còn đang suy nghĩ linh tinh, Tiêu Tiêu đã ký hợp đồng xong, “Chị Tâm, đóng mộc thì đóng như thế nào?”

“Hả?” Đường Tâm lấy lại tờ giấy trong tay cô ta, xác định cô ta đã điền đúng hoàn toàn, trên giấy cũng đã có ngày tháng và chữ ký, vừa mới ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đầu bếp Lý Nham cầm theo một cái túi nhỏ đi vào trong tiệm, “Anh về thật đúng lúc, con dấu lần trước ở đâu nhỉ? Giúp tôi tìm thử xem.”

Đầu bếp Lý là một anh chàng đã có năm năm kinh nghiệm trong việc làm gà rán, bề ngoài thoạt nhìn chỉ khoảng 35, nhưng trên thực tế chỉ mới 25 tuổi, chỉ là vẫn còn lớn hơn bà chủ Đường Tâm ba tuổi. Trước khi khai trương Anh ta đã giúp Đường Tâm giải quyết các vấn đề về thủ tục giấy tờ của cửa tiệm, hơn nữa tay nghề nấu nướng rất tốt, cho nên Đường Tâm đã không chút do dự ký hợp đồng ba năm với anh ta. Lúc đó đầu bếp Lý vẻ mặt lạnh lùng, không nói gì cả đã ký rẹt rẹt, hợp đồng cứ vậy mà làm xong.



Lý Nham đưa mắt nhìn bản hợp đồng trên tay Đường Tâm, “Ở trong ngăn kéo phía dưới máy tính tiền.”

Đường Tâm: “Ngày mai anh đưa Tiêu Tiêu đến bệnh viện khám sức khỏe, tất cả mọi phí tổn tôi sẽ chi trả.”

“Được” Lý Nham nói xong lập tức đi vào WC ở cửa sau, bắt đầu thay bóng đèn.

Tiệm Coca gà rán của Đường Tâm trang trí rất đơn giản, quầy thu ngân liền kề với nhà bếp, mặt trước giao tiếp với bên ngoài cách một tấm kính thủy tinh, quầy thu ngân hướng mặt ra cửa có mở một ô cửa sổ nhỏ để khách hàng gọi món, nhà bếp bọc kín đối diện với dãy bàn ăn, cũng mở một ô cửa nhỏ để khách hàng lấy thức ăn của mình. Như vậy khó dầu sẽ không thể ám vào khu vực bàn ăn, mọi người chỉ có thể ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của gà rán.

Tiêu Tiêu nghe Lý Nham nói xong, liền chủ động chạy tới quầy tính tiền lấy con dấu, đưa cho Đường Tâm.

Sau khi ký hợp đồng xong, mỗi người lấy một phần. Đường Tâm gọi điện thoại cho một người bạn bán bảo hiểm, bảo anh ta dành thời gian mấy ngày nữa đến cửa tiệm: “Cửa tiệm có nhân viên mới, mua một năm trước, đến lúc đó trả tiền sẽ chuyển khoản cho anh.”

“Được rồi cũng đã lâu không ăn gà rán, gần đây có món mới không?”

“Không, muốn ăn thì tới lúc nào cũng được, cứ nói tên của tôi thì được giảm 20%.”

“Sao vậy? Đã nửa năm cũng không có món mới à?” Con người của Đường Tâm rất sợ phiền phức, cho nên không muốn thông báo tuyển dụng công khai mà đã trực tiếp tuyển đầu bếp lý Nham, lúc cửa hàng khai trương anh ta đã đề nghị Đường Tâm chỉ làm hai loại phần ăn: phần ăn A là một ly Coca một đùi gà rán; phần ăn b là một ly Coca một phần cánh gà rán. Đường Tâm nhìn Lý Nham, một lát sau đã gật đầu đồng ý với đề nghị này.

Còn ba ngày nữa là trường Đại Học Tài Chính H khai giảng, lúc nghỉ đông và nghỉ hè thường vắng khách, Đường Tâm mới có thể mở thêm dịch vụ đặt hàng trên mạng. Sau khi khai giảng các sinh viên sẽ đến mỗi ngày, Đường Tâm liền hủy bỏ dịch vụ này, điều này đã khiến cho một số cô cậu sinh viên khiếu nại, Đường Tâm chỉ mỉm cười không giải thích.

Thời gian đi làm của Lý Nham và Tiêu Tiêu đều là buổi sáng từ 10:30 đến buổi chiều 6:30, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, nhưng phải báo trước. Sau khi khai giảng sẽ có sinh viên đi làm thêm, một người tới vào buổi trưa hai người vào buổi tối thay ca cho Lý Nham và Tiêu Tiêu, đều là đàn em trong trường do tổ công tác sinh viên giới thiệu. Thời gian làm việc là từ 6:30 đến 8:30, sau đó Đường Tâm sẽ đi bộ ra đóng cửa.

Đường Tâm hôm nay ở trong tiệm đợi cho đến 6:30 thì đóng cửa, đến tiệm mì ở cách vách ăn một tô mì trộn tương, rồi mới chậm rãi quay về nhà.

Đèn đường trên sân thể dục phía tây trường Đại Học H đã sáng lên, có dăm ba học sinh đang chạy bộ trên đường băng, cũng có một vài giáo viên già đã nghỉ hưu buổi tối đi tản bộ, ngồi nghỉ chân rồi tùm lum tùm ba ở dưới gốc cây mà tán gẫu. Gió thu thổi quá, Đường Tâm đột nhiên cảm thấy khoảnh khắc này yên bình biết bao.

Sau khi Đường Tâm tốt nghiệp cấp 2 thì cha mẹ cô ly hôn, hơn nữa cả hai cũng đều đã có gia đình riêng, vợ chồng bác hai của cô cũng chính là ba mẹ của Đường Quả, rất sợ sẽ có “có dì ghẻ thì nhất định có cha dượng” sẽ gây ra bất lợi đối với sự phát triển về thể xác và tinh thần của Đường Tâm, cho nên đã đón cô về nhà mình sống, lấy cớ là làm bạn với Đường Quả. Cha mẹ Đường Tâm cũng vì chuyện này mà cảm thấy thiệt thòi cho con gái, vì vậy sau khi Đường Tâm lên cấp 3 thì chi phí sinh hoạt mỗi tháng đều là hai phần. Nhưng Đường Tâm tiêu tiền phung phí, cho nên thẻ ngân hàng luôn nằm trong tay Đường Quả. Sau này vào đại học, Đường Tâm thích viết tiểu thuyết ngôn tình, cô đã có chín bộ được đăng trên một trang web, một nửa trong số đó đã được xuất bản thành sách, cũng coi như là một chút tiền tiết kiệm sau khi tốt nghiệp.

Năm ngoái, Đường Tâm tốt nghiệp Đại Học H, lại luyến tiếc con phố ẩm thực ở phía sau trường, cho nên đã thuê căn phòng trong ký túc xá dành cho nhân viên và giáo viên, tiếp tục con đường sáng tác của mình. Bởi vì không muốn thường xuyên tiếp xúc với các giáo viên cũ, cho nên cô đã đi làm nhân viên văn phòng quèn ở một công ty trang trí nội thất gần trường học, mỗi ngày gọi 200 cuộc điện thoại, gọi xong là có thể về nhà.

Nhưng Đường Tâm còn chưa làm hết ba tháng thử việc thì đã xin nghỉ, ngày nào cũng trốn ở trong nhà viết tiểu thuyết, ngoại trừ xuống lầu lấy cơm hộp thì những lúc khác cơ bản đều không ra khỏi cửa. Chị họ Đường Quả đến tìm cô đi chơi, cũng thật sự không thể chịu đựng nổi bộ dạng này của cô, cho nên đã xúi giục cô mở một cửa tiệm ở gần trường, không quan tâm đến chuyện phải chi bao nhiêu, chỉ cần có chút việc sửa đổi tính lười nhác của Đường Tâm là được.

Đường Quả và mối tình đầu của cô ta cũng đã thuận lợi kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, còn có được một cặp song sinh, có thể nói là cả việc học lẫn tình yêu đều có thu hoạch tốt, bây giờ đang là lúc hạnh phúc tràn đầy. Đường Tâm chửi thầm: Sau khi chị kết hôn quả nhiên không giống bình thường, đặc biệt thích quản lý người khác.

Nhưng oán thì oán, Đường Tâm vẫn hết sức nghe lời mỗi ngày đi qua đi lại ở gần trường, thỉnh thoảng lại đến soi mói các cửa hàng trong khu ẩm thực một phen. Cứ như vậy tới tới lui lui, không ngờ lại có thể khiến cho Đường Tâm phát hiện ra một chỗ tốt để mở cửa tiệm, lúc đó trước cửa của cửa tiệm này cũng đang dán bốn chữ "Cho Thuê Mặt Bằng".

Lúc đó cửa tiệm Coca gà rán vẫn còn là một tiệm trà sữa, cô còn nhớ lần đầu tiên mình đến mua trà sữa ở cửa tiệm kia là đã hơn một năm trước, lúc đó cô còn là sinh viên năm tư, trên con phố ẩm thực phía sau trường khai trương một tiệm trà sữa, có khuyến mãi “Mua một tặng một”. Cô bị cô bạn cùng phòng là Khổng Lập Hạ dựng đầu kéo đến đây một lần, sau khi uống một lớp, Đường Tâm chép miệng: “Tao cá chỉ được nửa năm thôi.” Khổng Lập Hạ gật đầu: “Tao cá 3 tháng, không hơn.”

Chỉ là cuối cùng cả hai người cũng không ai đoán đúng, cửa tiệm trà sữa này bởi vì giá rẻ mà thu hút được rất nhiều sinh viên cho đến khi các cô tốt nghiệp.

Nhưng mà có một vài thứ cho dù đến trễ, cũng mãi mãi không phải là quá muộn.