Cơn Bão Màu Cam

Chương 34



Giấc mơ kỳ lạ đến nỗi Phương Hiệt không dám tiếp xúc ánh mắt hay cơ thể với Giang Tri Tân trong mấy ngày nghỉ tiếp theo, cậu bảo mình phải làm bài tập về nhà, gần như nhốt mình trong phòng cả ngày.

Mặc dù thanh thiếu niên mộng xuân không có gì lạ nhưng lại mơ thấy người đồng giới, toàn là Giang Tri Tân…

Điều này khiến Phương Hiệt hoảng sợ.

Cậu không biết cảm giác hoảng sợ này đến từ đâu, nhưng vẫn khiến cậu không biết phải làm sao khi đối mặt với Giang Tri Tân.

Cũng may dường như Giang Tri Tân không nhận ra.

Kỳ nghỉ ba ngày trôi qua rất nhanh. Ngày đi học, lúc Phương Hiệt đến lớp thì thấy một nửa lớp đang làm bài tập về nhà.

Khi nhìn thấy Phương Hiệt, Từ Hàng hét lên: “Bạn cùng bàn, cứu mạng!”

Phương Hiệt ném thẳng cặp sách về phía cậu ta, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Tưởng Hân Hinh. Thấy cậu nhìn, Tưởng Hân Hinh mỉm cười với cậu: “Sớm.”

“Sớm” Phương Hiệt gật đầu.

Tiết tự học đầu là tiết văn, Đường Dịch bước vào lớp, lên bục giảng nhìn học sinh bên dưới rồi gõ bàn.

“Không khác lắm nhể.” Đường Dịch thở dài “Bài tập kỳ nghỉ mà để sáng nay làm thì có xong kịp không?”

Học sinh bên dưới hiểu rõ trong lòng thầm cười,

Đường Dịch gõ bàn hai lần: “Được rồi, nếu bị bắt quả tang đang làm bài tập thì sẽ bị tịch thu luôn.”

Lời đe dọa này vẫn có phần khiến học sinh sợ, phần lớn mọi người lấy sách giáo khoa ra học, nhưng vẫn có người để vở bài tập ở phía dưới, lúc Đường Dịch không chú ý thì viết hai chữ.

Từ Hàng là một trong số đó, nhưng chẳng hiểu sao Đường Dịch quỷ không biết không hay đột ngột xuất hiện phía sau doạ Từ Hàng thiếu chút xỉu luôn.

Cũng may Đường Dịch không phát hiện, anh chỉ gõ bàn của Phương Hiệt nói: “Ra đây với tôi.”

Vừa đến hành lang, Đường Dịch lập tức hỏi: “Mặc ít như vậy có lạnh không?

“Không lạnh.” Phương Hiệt cảm thấy Đường Dịch quen kiểu nói chuyện êm dịu trước khi vào việc chính nên cậu trực tiếp hỏi luôn: “Có chuyện vậy thầy?”

“Có chuyện tốt.” Đường Dịch cười: “Tỉnh tổ chức thi vật lý cho lứa tuổi thanh thiếu niên. Có 5 suất giải nhất, giải nhất được đưa vào hồ sơ, thi đại học cộng 10 điểm. Ban đầu trường muốn cho khối sau khi nhưng… thấy không phù hợp, dù sao thì cũng là thi từng khoa, cho nên định làm một cuộc kiểm tra đánh giá toàn diện.”

Đường Dịch bảo: “Tôi nói cho mấy đứa top cao như em biết cho bọn em yên tâm.”

Phương Hiệt gật đầu: “Em biết rồi.”

“Được rồi” Đường Dịch vỗ vỗ vai cậu “Vào đi, nhân tiện gọi cho tôi Đàm Trác.”

Phương Hiệt vâng rồi rở lại phòng học, cậu đi thẳng đến chỗ Đàm Trác, gõ vào bàn của cậu ta.

Đàm Trác đang vùi đầu làm văn, tốc độ rất nhanh. Bỗng nhiên bị người nào đó chen ngang, cậu ta nhấc bút ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất mãn.

Nhưng khi thấy là Phương Tiểu đứng trước mặt mình, sự bất mãn đọng lại trên mặt. Phương Hiệt ngắn gọn bảo: “Chủ nhiệm lớp gọi.”

Nghe vậy thì Đàm Trác ngạc nhiên, sau đó nét bất mãn trên mặt lập tức chuyển thành lo lắng và tức giận, cổ cậu ta lập tức đỏ bừng. Cậu ta nhìn chằm chằm Phương Hiệt, nói nhanh lại nhỏ: “Nói cái gì?”

Vài giây sau Phương Hiệt mới phản ứng lại, hẳn Đàm Trác nghĩ cậu đang tố cáo hành vi bẩn của cậu ta rồi bị Đường Dịch tìm nói chuyện.

Phương Hiệt muốn cười một tiếng, cảm thấy bệnh thần kinh của Đàm Trác có lúc cạn lời thật sự, cậu lười giải thích nên chỉ nói: “Thầy đang đợi đấy.”

Sau đó quay về chỗ ngồi.

Đàm Trác nhìn chằm chằm Phương Hiệt quay về chỗ ngồi, sau đó cứng ngắc đứng dậy đi ra khỏi cửa.

Khi giờ học sắp kết thúc, Đường Dịch và Đàm Trác cùng nhau đi vào, vẻ mặt của cậu ta rõ ràng là nhẹ hơn, Đường Dịch đứng trên bục giảng vỗ bàn ra hiệu mọi người im lặng. Nói rằng thứ tư kiểm tra vật lý.

“Kỳ thi trác nghiệm này có liên quan đến chọn người đi thi tỉnh môn vật lý. Mọi người cùng chăm chỉ nỗ lực, nếu chẳng may thi đạt giải nhất thì được cộng 10 điểm thi đại học.”

Từ Hàng thuận miệng bảo: “Thi cấp tỉnh đấy, với thế nào được [*]”

“Con người ta phải có ước mơ chứ” lỗ tai Đường Dịch rất tốt, lập tức quay đầu nhìn về Từ Hàng, cười nói tiếp: “Có phải có mấy bạn trong giờ tự học văn làm bài tập vật lý đúng không?”

Cả lớp phá lên cười, Từ Hàng đỏ bừng mặt, giả bộ như không có ở đó. Đường Dịch mỉm cười, không nhìn nữa bảo: “Được rồi, kết thúc buổi học.”

10 điểm thi đại học với điểm 10 bài kiểm tra bình thường khác như trời với đất. Buổi tối hôm đó hầu như tất cả mọi người đều đang ôn tập vật lý, Phương Hiệt cũng không ngoại lệ. Học tự học xong, Giang Tri Tân gọi điện bảo không muốn ra ngoài, bảo Phương Hiệt tự đi về.

Theo nguyên văn lời của anh, “Con trai thỉnh thoảng nên về nhà một mình để rèn luyện tính can đảm.” Nhưng Phương Hiệt biết tại vì đối phương càng ngày càng lười biếng, mỗi lần Phương Hiệt bước vào cửa là thấy Giang Tri Tân nằm ườn trên ghế sofa đắp chăn nghịch điện thoại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Tri Tân liếc cậu một cái: “Em về rồi?”

“Ừ.” Phương Hiệt cất chìa khóa vào tủ giày, cúi xuống bắt đầu thay giày.

“Được, tôi đi ngủ trước đây.” Giang Tri Tân đứng dậy ngáp dài đi vài bước về phòng, sau đó quay lại nhìn Phương Hiệt như nhớ ra điều gì.

“Hôm nay tôi đi siêu thị mua cho em một hộp sữa bò, nhớ uống đấy.”

“… Ừ”

Sau khi tắm xong, Phương Hiệt đi vào bếp.

Mở cửa tủ lạnh ra, bên trong mặc dù có nhiều đồ nhưng vẫn ngăn nắp, hai lớp trên là rau củ quả, lớp dưới là sữa mà Giang Tri Tân mua cho cậu, có cả bia của anh nữa.

Không gian nhỏ dường như được vẽ bằng một đường thẳng, được chia thành hai khu vực. Bên trái là những lon bia đen của Giang Tri Tân, bên phải là sữa ít béo trong một gói carton màu trắng Giang Tri Tân vừa mua.

Phương Hiệt mở cửa tủ lạnh nhìn một hồi, cuối cùng cầm hộp sữa đóng cửa lại.

Bây giờ về phòng thì hơi sớm, cậu dự định dành 2 giờ để giải đề vật lý. Phương Hiệt học vật lý rất tốt, cậu không có bất kỳ gánh nặng nào nên chỉ chọn 2 bộ đề rồi ngồi giải.

Làm được nửa chừng thì điện thoại của Phương Hiệt đổ chuông, cắt ngang suy nghĩ của Phương Hiệt, cậu cau mày không kiên nhẫn nhìn điện thoại của mình.

Số lạ, không ấn tượng.

Cậu nhìn rồi ánh mắt trở lại tờ đề, giơ tay cúp điện thoại.

Nhưng người gọi cứ như kiểu bị bỏ bùa, vừa dập máy vài giây sau đã nháy lại. Phương Hiệt cúp máy liên tiếp hai lần, cuối cùng đến cuộc gọi thứ 3 thì cậu đầu hàng.

Cậu thở dài lấy điện thoại ra bắt máy.

“Alo?”

Đầu dây bên đó xen những âm thanh tạp, không có ai lên tiếng, Phương Hiệt kiên nhẫn đợi một chốc, cuối cùng một giọng nữ nhẹ nhàng truyền đến.

“Có phải là Phương Hiệt không?”

Phương Hiệt cảm thấy mình đã từng nghe thấy giọng nói này rồi, nhưng âm thanh qua điện thoại khiến trực giác của cậu không còn nhạy bén.

Tay trái cậu cầm điện thoại, tay phải xoay bút, cậu hỏi: “Xin hỏi ai vậy?”

“Xin chào…dì là Địch Uyển”

Đôi tay đang xoay bút của Phương Hiệt khựng lại, do quán tính, chiếc bút trượt ra và rơi xuống đất phát ra tiếng kêu lạch cạch.

Địch Uyển, Phương Thừa Lâm… người thứ ba, mẹ của đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu đó.

Chiếc bút lăn trên đất không nhúc nhích, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Phương Hiệt có thể nghe rõ giọng nữ dịu dàng từ phía đối diện.

“Dì muốn nói chuyện với cậu … nghe nói bây giờ cậu đang đi học ở Thiệu Giang?”