Cơn Bão Màu Cam

Chương 36



Tưởng Hân Hinh vội vàng gật đầu, lập tức xoay người chạy tới tầng học.

Trần Dao bối rối gọi to: “Này, cậu làm gì vậy?”

“Về lớp tí” Tưởng Hân Hinh quay lại, vẫy tay với cô “Tớ khác quay lại đây sớm.”

Bây giờ vẫn là giờ nghỉ trưa nên vẫn chưa đến giờ vào phòng thi.

Hầu hết các học sinh trong trường đã tạm gác lịch học bận rộn của mình và trở về ký túc xá để nghỉ ngơi.

Tưởng Hân Hinh chạy đến cửa lớp, suýt đụng phải Phương Hiệt đang đi ra cửa.

Phương Hiệt lùi lại một chút để tránh đụng phải Tưởng Hân Hinh, còn Tưởng Hân Hinh lại ngạc nhiên, nhìn xung quanh, nói với Phương Hiệt: “Tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Phương Hiệt cúi đầu nhìn Tưởng Hân Hinh trước mặt mình, hỏi: “Sao vậy?”

Tưởng Hân Hinh chạy gấp hơi mệt, thở xong mới hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Cậu… đi ra đây.”

Trong phòng học có mấy người, hai người nói rất nhỏ nên không ai quan tâm đến.

Chỉ khi Phương Hiệt với Tưởng Hân Hinh đi cùng nhau ra ngoài, Đàm Trác ngồi ở chỗ cắm đầu đang giải đề ngẩng đầu nhìn.

Rồi cậu ta cúi đầu cho đến khi hai người biến mất.

Vẻ mặt cậu ta u ám, như thể vừa nhìn thấy thứ gì đó bẩn thỉu, cậu ta nặng nề vẽ một đường lên tờ giấy của mình rồi xé rác luôn cả tờ giấy.

Tưởng Hân Hinh kéo Phương Hiệt đến một góc hành lang không có người mới dừng lại.

Phương Hiệt nhìn Tưởng Hân Hinh hỏi: “Có chuyện gì không?”

“… Có” Tưởng Hân Hinh do dự không biết đây có phải cô có tọc mạch không, nhưng lúc này chỉ có thể ngượng nghịu nói ra.

“Vừa rồi tớ với Trần Dao ra cổng trường để đợi đồ ship.

Tớ thấy một người phụ nữ đến tìm cậu, bảo là dì cậu.”

Giây tiếp theo, cô nhìn thấy khuôn mặt của Phương Hiệt bỗng nhiên lạnh đi.

Tưởng Hân Hinh ngạc nhiên, cô không biết mình nên kể nốt đoạn còn lại hay không.

Nhưng Phương Hiệt hỏi: “Sau đó thì sao? Cô ta nói gì?”

“Cô ta … nói em trai cậu bị bệnh, cô ta đến tìm cậu hỏi cậu có học trường này không …” Tưởng Hân Hinh thì thào, “Tớ thấy thật kì lạ.

Nếu là dì của cậu thì cậu hẳn phải biết trước, nên tớ mới bảo chú bảo vệ đợi để tớ đi hỏi cậu đã.”

Một lúc sau đó Tưởng Hân Hinh nghe Phương Hiệt nói: “Cảm ơn.”

“Tớ không biết cô ta.” Giọng điệu của Phương Hiệt cứng nhắc, “Tớ cũng không có em trai.”

“……À, ừ.” Tưởng Hân Hinh gật đầu, gì cũng không hỏi, chỉ bảo: “Thế làm sao giờ? Hay tớ nói với bảo vệ một tiếng nhé?”

Phương Hiệt không đáp, sau đó nhẹ nhàng thở hắt nhìn Tưởng Hân Hinh nói: “Vô dụng thôi, để tớ nghĩ cách thử.”

“Cảm ơn.” Phương Hiệt nghiêm túc cảm ơn Tưởng Hân Hinh.

Mặt Tưởng Hân Hinh hơi đỏ lên, xua tay ra hiệu không có gì: “Ừm, tớ chỉ tình cờ thấy rồi nghĩ nên nói với cậu một tiếng.”

Phương Hiệt hỏi: “Vậy cậu còn quay lại cổng trường không?”

Tưởng Hân Hinh trả lời ngay: “Có chứ, Trần Dao vẫn đang đợi tớ.”

“Tí nữa tớ gọi điện cho cậu.”

Mặc dù Tưởng Hân Hinh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn gật đầu ngay lập tức: “Được.”

Lúc này Phương Hiệt mới nhận ra Tưởng Hân Hinh hơi căng thẳng, có lẽ bị cậu doạ rồi.

Nhận ra điều này, nét mặt của cậu dịu đi, thậm chí còn mỉm cười với Tưởng Hân Hinh.

“Không sao đâu, cậu đi đi.”

Tưởng Hân Hinh gật đầu, xoay người bước vài bước nhưng không biết cô nghĩ đến gì mà sau đó quay đầu nói nhỏ với Phương Hiệt: “Tớ với Trần Dao không nói chuyện này cho ai khác đâu, cậu đừng lo.”

Phương Hiệt ngạc nhiên, gật đầu với Tưởng Hân Hinh, Tưởng Hân Hinh cười với cậu rồi xoay người đi xuống lầu.

Phương Hiệt lập tức mở điện thoại gọi cho Đường Dịch trước.

Chắc là đang trong giờ nghỉ trưa nên Đường Dịch ngủ, mãi lúc sau mới trả lời điện thoại, giọng điệu ngái ngủ.

“Trong giờ học gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm là để khoe mình đang dùng điện thoại đúng không? Phương Hiệt ——”

Phương Hiệt chèn vào mồm Đường Dịch:

“Thầy Đường, giúp em một việc.”

Cậu nói nhanh, cảm giác đang khẩn trương.

Giọng điệu của Đường Dịch lập tức thay đổi.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có một người đang đứng ở cổng trường tìm em, nữ, cô ta bị điên.

Thầy có thể bảo với bảo vệ là không có ai tên Phương Hiệt trong trường được không?”

Cậu nói tiếp: “Trước lúc chuyển trường khác, trong kỳ thi em được 0 điểm, là do cô ta, em sẽ giải thích với thầy sau.”

Đường Dịch không hỏi nhiều, lập tức trả lời: “Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Phương Hiệt đợi vài phút, ước tính là Đường Dịch đã gọi cho bảo vệ rồi, lại gọi là Tưởng Hân Hinh.

Tưởng Hân Hinh nghe máy, cậu hỏi: “Cô ta còn ở đó không?”

“Còn.” Tưởng Hân Hinh giấu điện thoại vào trong góc, vừa nhìn về hướng cửa vừa thì thầm.

“Vừa rồi bảo vệ nói với cô ta rằng trong trường không có học sinh tên như vậy, nhưng cô ta lại không đi mà ngồi ở bục hoa trước cổng.”

Phương Hiệt cũng đoán như vậy.

Trực giác nói với cậu rằng ngay cả khi bảo vệ nói vậy thì Địch Uyển sẽ vẫn không bỏ cuộc.

Theo tính cách của cô ta, có lẽ cô ta sẽ đợi ở cổng trường, đợi cho đến khi tất cả học sinh tan học, nhìn từng người một và xác nhận lại để đảm bảo rằng không có một Phương Hiệt nào trong số gần 2.000 người trong trường này.

Như một kẻ mất trí.

Nếu lịch sử lặp lại, khoảnh khắc Địch Uyển tìm thấy cậu thì sự việc ở trường trung học cơ sở số 7 Triều Thành có thể sẽ lại lập lại trước mặt toàn thể giáo viên và học sinh trường trung học cơ sở số 1 Thiệu Giang.

“Tớ biết rồi, đừng quan tâm cô ta.” Phương Hiệt thở dài “Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Phương Hiệt do dự một lúc, cuối cùng gọi cho Giang Tri Tân.

Vừa gọi đi thì Giang Tri Tân đã bắt máy.

“Học bá lại chơi điện thoại trong giờ học à?”

Ngữ khí Giang Tri Tân rất nghiêm túc nhưng có vẻ đang cười đùa.

Lúc này Phương Hiệt bật cười.

Sau đó Giang Tri Tân hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mãi Phương Hiệt mới thì thầm: “Người phụ nữ đó lại đến tìm tôi.”

Giang Tri Tân lập tức biết Phương Hiệt đang nói về ai.

Anh đi đến phòng khách, anh đang định sang quán bar, nghe vậy thì dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất.

“Ở đâu? Trường em? Đột ngột đến đây à?”

“Ừm …” Phương Hiệt ngập ngừng “Mấy hôm trước cô ta có gọi điện và nhắn tin cho em.

Hôm nay đến trường.”

Đúng là…

Giang Tri Tân bất giác nhíu mày: “Cô ta nói gì với em?”

“Nhiều lắm, xin lỗi rồi là xin cứu con trai cô ta…” Phương Hiệt nhắm mắt lại: “Còn gửi cho tôi một số hình của con trai cô ta nữa.”

Tôi, đm.

Cơn tức giận tự trào dâng lên, Giang Tri Tân hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức, giọng nói vẫn bình thản: “Gửi bức ảnh cho tôi rồi xóa đi.

Cô ta có nhìn thấy em không?”

“Không, bảo vệ có nói với cô ta rằng trong trường không có học sinh nào tên như vậy, nhưng cô ta vẫn không đi.



“Vẫn ở cổng trường phải không? ”Giang Tri Tân mở cửa “Tôi sẽ đến đó ngay lập tức.”

“Anh—” Phương Hiệt ngập ngừng, cuối cùng không nói gì.

Cậu không muốn Giang Tri Tân dính vào đống chuyện hỗn độn này, những chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, nhưng cậu không đủ can đảm đối mặt với một đống phiền phức như thế.

Nhưng cảm giác này còn lo lắng gấp vạn lần là tự cậu phải đối mặt với nó.

“Tôi ra ngoài rồi.”

Giang Tri Tân biết Phương Hiệt đang nghĩ gì, giọng điệu cũng không chậm.

“Chuyện của người lớn nên để người lớn giải quyết.

Học sinh trung học chưa đủ tuổi chăm chỉ học tập, hiểu không?”

“Tôi chỉ còn mười ngày nữa -” Phương Hiệt thở dài từ bỏ tranh luận, nhìn trời cười ngớ ngẩn, sau đó đột nhiên nói: “Tôi sẽ ra ngoài gặp cô ta với anh.”

Người khác nhìn thế nào không quan trọng, thế nào cũng được.

Cậu nhìn Địch Uyển khóc lóc hay phát điên cũng được, dù sao thì cũng có Giang Tri Tân ở cùng.

Ừ, Giang.

Tri.

Tân.

Những từ này dường như đồng nghĩa với “lòng dũng cảm.”

“Xì” Giọng của Giang Tri Tân truyền đến, hẳn là đang ở trong xe, giọng nói của anh tuy hơi xa nhưng vẫn rất rõ ràng.

“Chiều nay em không có lớp à?”

“Có một kỳ thi.”

“Vậy thì thi đi.” Giang Tri Tân không chút do dự “Trước khi tan học mà dám để tôi nhìn thấy em thì tôi đánh gẫy chân em.

Nếu không tin thì thử xem.”

Sát nhân quá, anh Giang à.

“Một mình anh tìm cô ta khiến tôi không yên tâm lắm.”

Giang Tri Tân thở dài: “Em đừng lo lắng, sợ cô ta đánh tôi sao?”

“… Không.” Phương Hiệt mỉm cười “Dù sao cũng là tới tìm tôi, chỉ cảm thấy rằng anh không có trách nhiệm phải giải quyết mớ chuyện này giúp tôi.”

Giang Tri Tân hoàn toàn không liên quan.

“Chuyện này không phải trách nhiệm của em, trách nhiệm của em là kỳ thi sắp tới—— nếu em rớt top 1 thì sau này tôi không đến họp phụ huynh giúp em đâu.”

Giang Tri Tân vừa nói vừa thở dài: “Cậu hai à, đừng nghĩ nhiều như vậy, có thể cho người lớn không gian giải quyết vấn đề được không?”

Biết rõ Giang Tri Tân ở đầu bên kia không nhìn thấy, Phương Hiệt vẫn cầm điện thoại cười, trong mắt mang theo ý cười, hốc mắt hơi nóng.

“Được rồi.” Giang Tri Tân ở đầu dây bên kia cũng cười “Cúp máy đi, có tôi đây rồi.”

Có tôi.

Phương Hiệt có Giang Tri Tân.

Phương Hiệt cầm điện thoại trên tay phải, nhanh chóng đưa tay trái lên che mắt, chốc sau cậu mới thì thầm đáp lại.