Con Cáo Vẽ Máu Lên Canvas Lanh

Chương 19: Tối Thứ Bảy - Màu trắng được tái sinh



Sau bữa tối.

- Anh yêu, anh thích phim kinh dị tâm linh hơn hay kinh dị tâm lý hơn?

- Tâm lý.

- Vì sao thế? Anh không sợ ma quỷ à? Một sát nhân có tàn ác, man rợ đến đâu thì cũng không nguy hiểm bằng một con quỷ có sức mạnh siêu nhiên đâu.

- Biết vậy. Nhưng nếu ma quỷ giết người thì con người có thể tin tưởng vào nhau, còn nếu con người sát hại nhau thì họ chẳng có ai để tin tưởng nữa. Cảm giác ấy đáng sợ hơn nhiều.

- Cũng đúng. Vậy anh thích kết thúc có hậu hay kết thúc tồi tệ?

- Kết thúc tệ.

- Bởi vì nó gây ám ảnh hơn à?

- Một phần. Khi chúng ta rơi vào nguy hiểm tột cùng như trong phim kinh dị, mấy ai có thể đủ bản lĩnh và may mắn để sống sót? Cái chết mới là kết quả thực tế nhất, chân thực nhất.

- Oa, anh yêu nói chuyện sâu sắc quá. Em muốn được nghe giọng anh cả ngày.

- Tào lao.

- Ơ kìa, em nói thật mà.

Vĩ Văn: "???"

Hiện tại đang là phiên trực của Vĩ Văn, anh ta đang ngồi bên cạnh cửa nhà kho, cúi đầu đọc một quyển sách. Tuy nhiên, tiếng nói của hai kẻ bên cạnh khiến anh ta sởn da gà, lạnh buốt sống lưng, không thể nào tập trung được nữa.

Ngay lối cửa ra vào, Phong chống một tay lên cánh cửa, nửa người trên ghé vào trong để nói chuyện với Nguyên Phong. Mỗi khi Phong nói một câu, Nguyên Phong sẽ lại khen anh một câu. Cách trò chuyện của cả hai vô cùng thân mật, thân mật đến nỗi khiến người nói phải sâu răng, người nghe phải tiểu đường.

Vĩ Văn nghe bằng bên tai nào cũng cảm thấy kỳ quặc, bèn vội vàng bỏ đi.

Khi thấy bóng anh ta khuất dạng, Nguyên Phong liền ngó nghiêng một lúc, rồi bật cười.

- Vậy là bây giờ chúng ta đã có không gian riêng rồi. - Cậu thần bí nói.

Phong không nói gì nữa, chỉ thở dài. Anh thừa biết, vừa rồi Nguyên Phong cố tình dùng cách nói chuyện sến sẩm để đuổi anh trai mình đi.

Dường như Nguyên Phong có chuyện muốn nói riêng cho anh biết, mà không muốn để người thứ ba nghe thấy. Bởi vậy, Phong liền đi vào trong nhà kho, cẩn thận khép cánh cửa sắt lại.

- Có chuyện gì thế? - Anh bước đến, hỏi.

Nguyên Phong không trả lời, chỉ vỗ vỗ lên sàn, tỏ ý muốn đối phương ngồi bên cạnh mình. Phong đành phải hợp tác ngồi xuống, kết quả là cậu liền tựa đầu lên vai anh. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, Phong lại nghiêng người, đẩy cậu ra.

Thấy vậy, Nguyên Phong cũng không còn hứng thú trêu đùa nữa. Cậu điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất, sau đó mở điện thoại của mình cho đối phương xem. Cậu khẽ nói:

- Dường như... em đã nghĩ ra mật khẩu cổng điện tử rồi.

Phong có chút bất ngờ, nhìn sang đối phương.

Mật khẩu?

Cậu ấy tìm thấy từ bao giờ?

Tại sao lại nói "dường như"?

Tuy nhiên, anh cố đè nén sự tò mò của mình, chuyển tầm mắt về phía màn hình điện thoại của đối phương.

Trên màn hình điện thoại hiện lên những tấm hình thi thể của mọi người. Mỗi người đều được tô vẽ tỉ mỉ, cẩn thận; khiến cho người ta có ảo giác rằng đây là những bức tranh, bởi vì quá sống động nên mới hóa thành con người.

Nguyên Phong kiên nhẫn lướt từng tấm ảnh cho đối phương xem, thậm chí còn phóng to những chi tiết quan trọng. Đồng thời, cậu cẩn thận giải thích:

- Anh hãy nhìn xem, những họa tiết mà hung thủ vẽ trên cơ thể nạn nhân đều được áp dụng hình chữ nhật tỉ lệ vàng(1) hoặc đường xoắn ốc Fibonacci(2). Mặc dù khá khó tin, nhưng em đã thử đối chiếu những hình vẽ này lên khung tỉ lệ vàng, bằng ứng dụng vẽ trên điện thoại.

Chỉ trong khoảng thời gian có hạn, hung thủ có thể ứng dụng tỉ lệ vàng lên tranh vẽ thi thể, nghĩ đến thôi là đã khiến người ta khó tin. Tuy nhiên, có một sự thật là ranh giới giữa thiên tài và kẻ điên rất mong manh.

Ngay lập tức, Phong liền hiểu ý mà cậu định nói. Hung thủ dường như là một kẻ yêu thích sự hoàn hảo, rất có thể gã đã đặt mật khẩu là tỉ số vàng.

- Cha của em từng nói tỉ số vàng là một hằng số tuyệt đẹp. Có lẽ ông ấy đã giảng cho các anh chị nghe rồi, anh còn nhớ không?

Nghe vậy, Phong cố gắng lục lại trí nhớ của mình. Tuy nhiên, ngày đó, anh chỉ đến lò vẽ với mục đích giải trí với sở thích của mình, nên thường ngồi tách biệt với mọi người. Thầy giáo khi giảng lý thuyết chỉ đứng ở khu vực đông học sinh, ai nghe được thì nghe, câu được câu mất.

Tóm lại, Phong chỉ mang máng rằng tỷ lệ vàng (ký hiệu bằng φ) có thể được biểu diễn phương trình, sau khi giải phương trình thì sẽ cho ra nghiệm là một số vô tỉ.

Còn cách lập phương trình để tìm ra số vô tỉ đó thì anh biết. Nơi này không có internet để tra cứu.

- Thôi đành vậy, anh còn nhớ lý thuyết tỉ lệ vàng không? Em có thể dựa vào đó mà viết ra được phương trình. - Nguyên Phong nói.

- Có thể, nếu anh được xem khung tỉ lệ vàng.

Vậy là Nguyên Phong mở ứng dụng vẽ trên điện thoại của mình ra, cho đối phương xem hình chữ nhật tỉ lệ vàng.

Vài phút sau, hai người lập được một phương trình toán học như sau:

φ = (a+b)/a = a/b (a là đoạn thẳng dài, b là đoạn thẳng ngắn).

Sau khi giải ra, bọn họ có được kết quả là (1+√5)/2, tức là xấp xỉ bằng 1,61803...

Trong khi đó, dãy mật khẩu mà mọi người đang thu thập dở dang lần lượt là 1, 1, 2, 3, 5. Vẫn còn thiếu ba chữ số nữa.

Tóm lại, con số tỉ lệ vàng không khớp với dãy mật khẩu của bọn họ. Điều này khiến cho Nguyên Phong không khỏi thất vọng, cả người ỉu xìu dựa vào vai Phong.

- Không thể nào, mật khẩu nhất định là tỉ lệ vàng. Những con số mà mọi người tìm được khiến em cảm thấy rất quen thuộc, chắc chắn đã từng nghe qua khi đến thăm lò vẽ.

Mặc dù chưa thể giải được dãy mật khẩu nhưng Phong vẫn rất điềm tĩnh, giống như mọi ngày. Anh thản nhiên nói với đối phương:

- Không vội, từ từ nghĩ.

- Không vội sao được? - Nghe vậy, Nguyên Phong liền ngồi bật dậy, kích động nói. - Em nhất định phải sớm nghĩ ra để cùng anh thoát khỏi đây!

- Ừ.

Phong đáp một câu nhạt nhẽo cho có, rồi quay mặt đi.

Lời của đối phương một câu nói chân thành và đầy hứa hẹn, đáng lẽ Phong nên thấy cảm động. Nhưng hiện tại anh chỉ có thể quẩn quanh với những suy nghĩ trong đầu.

Nguyên Phong là thành viên trong một gia đình suy thoái về gen và tâm lý biến thái bệnh hoạn, liệu cậu ấy có đáng để anh tin tưởng không?

Nếu thật sự có thể cùng nhau thoát khỏi đây, mối quan hệ của bọn họ có thể duy trì như hiện tại không?

Nếu cậu vẫn mang dáng vẻ xấu xí như trước kia, một bàn tay có tận sáu ngón, anh có còn thích cậu ấy được nữa không?

Tóm lại, anh đang cảm thấy thương hại hay ghê tởm cậu ấy?

Chậc, không biết nữa.

Hiển nhiên, Nguyên Phong đã sớm nhận ra đối phương đang có khúc mắc trong lòng, chỉ là không muốn nói ra cho cậu biết. Cậu ấy cảm thấy mình không nên hỏi, để tránh làm anh khó xử. Nhưng những hành động né tránh từ nãy đến giờ của anh khiến cho cậu cảm thấy thật sự hoảng loạn và lo lắng.

- Sao thế? Anh đang giận em chuyện gì à? - Nguyên Phong thận trọng hỏi.

- Không có.

- Có mà.

Bầu không khí trở nên bối rối và khó xử, Phong toan đứng dậy rời đi. Tuy nhiên, Nguyên Phong lại chống tay lên tường, chặn anh lại.

- Nghe em nói này, anh yêu. - Nguyên Phong nghiêm túc nói. - Nãy giờ anh vẫn luôn né tránh em. Chúng ta sẽ không thể tin tưởng nhau được nếu có khúc mắc trong lòng.

Phong bị câu nói này làm cho đứng hình, giống như có một sức mạnh vô hình đang níu giữ anh lại. Anh thở dài, đành phải tiếp tục ngồi xuống.

Thật lâu sau, Nguyên Phong mới nghe thấy giọng của anh cất lên:

- Giả dụ như, anh đem lòng yêu một bức tranh. Nhưng bỗng một ngày, anh phát hiện ra bức tranh ấy chỉ là một sản phẩm lỗi của họa sĩ, tồn tại rất nhiều khuyết điểm. Vậy nếu là anh, em còn yêu thích nó nữa không?

Câu hỏi này tưởng chừng như không liên quan đến chủ đề của họ. Nhưng Nguyên Phong vẫn suy nghĩ một cách nghiêm túc, sau đó nói:

- Vậy phải nghĩ xem anh yêu thích bức tranh đó vì lý do gì đã. Nếu chỉ là hứng thú nhất thời, thì anh không cần thích nó nữa.

Giọng của cậu ấy dường như đang run rẩy, giống như đang nói lên tiếng lòng của một bức tranh sắp bị chủ nhân vứt bỏ.

Một người có thể thích một bức tranh vì những lý do khá hời hợt, ví dụ như vì danh tiếng của bức tranh, danh tiếng của họa sĩ vẽ nên nó, giá tiền khủng, màu sắc sặc sỡ, nhìn xa trông thuận mắt, vân vân và mây mây. Họ thường không yêu thích bản thân bức tranh, không hiểu ý nghĩa ẩn sâu bên trong bức tranh ấy. Cho nên, chút tình cảm của họ không bền vững, rất dễ dàng mất đi.

Tuy nhiên, Nguyên Phong lại không do dự mà lắc đầu, nói:

- Không. Anh thích bức tranh này vì nó mang lại nhiều cung bậc cảm xúc mới lạ. Bên ngoài nó có gam màu tươi sáng, rực rỡ, rất biết nịnh mắt người nhìn. Nhưng ẩn sâu bên dưới gam màu ấy lại là một lớp nền lạnh lẽo, âm u, thậm chí là đen tối. Anh đã bị nó làm cho ám ảnh. Từ đó anh bắt đầu chú ý đến nó, từng sắc độ cho đến từng đường nét...

Cho đến bây giờ, cảm xúc đó vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi.

Hóa ra Phong đã sớm có câu trả lời cho chính mình, chỉ là anh đã không đủ dũng khí để chấp nhận điều đó. Nếu anh đã yêu thích bức tranh này đến mức này, thì dù nó có bao nhiêu khuyết điểm thì cũng chẳng hề gì.

Nếu đã như vậy, anh cũng không muốn rối rắm thêm nữa.

Vậy là Phong chậm rãi nghiêng người qua, khẽ hôn lên trán của đối phương.

Khỏi phải nói, Nguyên Phong đã bất ngờ đến nỗi ngu người. Đối phương không còn né tránh cậu nữa, thậm chí còn chủ động hôn cậu, mặc dù đây chỉ là một nụ hôn thoáng qua.

Trong lòng Nguyên Phong liền vui sướng như nở hoa, thậm chí còn bay lên chín tầng mây. Có lẽ vì quá phấn khích, cậu lại nhảy bổ lên người Phong, mặc dù hành động này khá nguy hiểm.

Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên bị ai đó hé mở. Âm thanh "ken két" rỉ sét vang lên, khiến hai người có chút giật mình. Cả hai đều quay đầu, nhìn lên.

Hóa ra người đến là Quỳnh. Bởi vì cô ấy thấy cửa nhà kho không khóa nên cảm thấy bất an, sợ Nguyên Phong trốn thoát. Vậy là cô đành phải mở cửa ra để kiểm tra, mặc dù đây là một hành động khá liều lĩnh.

Tuy nhiên, cô ấy đã đến không đúng lúc chút nào. Hiện tại, trong nhà kho, Nguyên Phong đang ngồi trên người Phong. Cậu cúi đầu, cắn lên mặt anh, để lại vài vết răng vô cùng lộ liễu. Sau mỗi lần cắn, cậu ấy đều dừng lại vài giây, ngắm nghía những "chiến tích" của mình với vẻ mặt đầy tự hào.

Điều khiến cô khó tin nhất là Phong lại để yên cho đối phương tùy ý làm mọi điều mình thích, dù cho gương mặt anh hiện rõ vẻ bất lực và cam chịu.

Quỳnh: "..."

Phong: "..."

Nguyên Phong: "..."

Ba người họ nhìn nhau, nhất thời không biết nên nói gì. Bầu không khí sượng sùng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng quạ kêu ngang qua.

Nguyên Phong nhìn cô, bỗng dưng bật cười.

Điều này khiến Quỳnh càng cảm thấy ngại ngùng hơn. Cô vội vàng rời đi, đóng sầm cánh cửa lại.

Mãi cho đến khi trở về phòng ngủ, khuôn mặt của Quỳnh vẫn còn đỏ ửng như dùng phấn trang điểm quá đà. Cô ấy quay sang nói chuyện với Bảo Ngọc, giọng nói nghèn nghẹn dường như sắp òa khóc:

- Mối tình đầu của mình bỗng dưng thích con trai, lại còn là sát nhân hàng loạt. Làm sao bây giờ?

Bảo Ngọc: "..."

Lúc này, Bảo Ngọc đang bận rộn dọn dẹp đống đồ của mình. Sau khi nghe những lời này, cô đã bị lag mất vài giây. Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô vẫn thừa biết mối tình đầu của Quỳnh là ai, cùng với sát nhân hàng loạt kia là ai.

Bảo Ngọc đành vỗ vỗ lưng đối phương, nhẹ nhàng an ủi:

- Có gì từ từ nói. Trong tủ lạnh có rượu hoa quả, rất nhẹ. Cậu có muốn uống một chút không?

Đêm muộn, tầm 22 giờ.

Trong phòng khách mọi người vẫn chưa tắt đèn đi ngủ.

Bọn họ có chút mỏi mệt, nhưng Phong vẫn còn chuyện muốn nói. Tất cả ngồi xuống sofa, ngồi quanh bàn uống nước giống như chuẩn bị ngồi họp công ty.

- Tôi sẽ nói nhanh thôi. - Phong nói, đồng thời nhìn về phía Bảo Ngọc.

Bảo Ngọc hiểu ý của anh, liền gật đầu. Khoảng thời gian chiều tối, cô đã tìm được một món đồ khá thú vị.

Bảo Ngọc đặt lên bàn uống nước một gói màu bột, thứ này được tìm thấy trong túi đồ của Vĩ Văn. Đó là màu bột đỏ, được đựng trong túi zip nhỏ, nhìn qua cũng chẳng có gì đặc biệt. Dân vẽ vẫn thường có cả tá gói màu bột như vậy để luyện thi bố cục trang trí màu.

Không đợi mọi người kịp thắc mắc, Bảo Ngọc đã đổ một ít bột đỏ ra, đồng thời nói:

- Đây không phải là màu bột bình thường, mà chính là bột hùng hoàng đỏ.

Hùng hoàng là một khoáng vật arsenic sulfide. Thành phần chủ yếu của hùng hoàng là asen (hay còn gọi là thạch tín), chiếm khoảng 70,1%. Chỉ cần một lượng rất nhỏ asen hòa vào trong nước là đã có thể khiến một người tử vong ngay lập tức. Hòa tan với nước nhanh, khó bị phát hiện, dễ dàng mua được - đây quả thật là một vũ khí giết người hoàn hảo.

Nghe vậy, Vĩ Văn không khỏi phì cười. Anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh, mang vẻ dịu dàng, ôn hòa như mọi ngày.

- Ý của em là anh đã cất giấu chất độc để giết người? - Anh ta nói. - Em có thể chứng minh bột đỏ này là hùng hoàng không? Dù có là hùng hoàng thật, rất có thể là hung thủ đánh tráo để hãm hại anh.

Phong biết đối phương sẽ không dễ dàng thừa nhận, nên chỉ thản nhiên đáp:

- Anh đã quá quen thuộc các chất liệu màu, tất nhiên trong quá trình vẽ tranh sẽ nhận ra điều bất thường. Tuy nhiên, anh vẫn cố tình sử dụng, ngụy trang nó thành một gói màu bột thông thường.

- Anh không nhận thấy điều bất thường gì. - Vĩ Văn cười nói. - Có thể em không biết, các họa sĩ thời xưa đã dùng bột hùng hoàng để tạo màu đỏ cho tranh vẽ. Vẻ đẹp của màu hùng hoàng là vẻ đẹp chết người, nhưng lại khiến người ta khó mà cưỡng lại.

Phong nhún vai, không đáp trả gì thêm.

Khi mọi người tưởng rằng Phong đã đuối lý thì anh lại đứng dậy, bước vào gầm cầu thang. Vài giây sau, anh đã đi ra cùng với một bức tranh khổ lớn.

Bức tranh mà ai cũng nhận ra, đặc biệt là Vĩ Văn - bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng.

Hai tròng mắt của Vĩ Văn liền căng lên, như muốn đem cầu mắt chui ra khỏi mí mắt. Biểu cảm này của anh ta khiến cho Phong khá hài lòng.

- Đúng như anh nói, hùng hoàng có thể làm màu vẽ. Tuy nhiên, nó rất dễ phai màu.

Vừa nói, Phong vừa giơ bức tranh thiếu nữ trùm vải trắng lên. Quả nhiên, đôi môi của thiếu nữ đã chuyển từ màu đỏ chuyển sang màu cam thư hoàng. Những người khác thì có thể không để ý điều này, nhưng một họa sĩ luôn ở bên cạnh bức tranh 24/24 như Vĩ Văn thì chẳng có lý nào lại không phát hiện ra.

Mọi người nhìn bức tranh, bỗng có cảm giác như thiếu nữ trong tranh đang khẽ chuyển động, khiến họ không khỏi rùng mình.

Trâm Anh nãy giờ chỉ yên lặng lắng nghe, châm một điếu thuốc. Cô ta hút một hơi, nhả một làn khói trắng, rồi ngả người lên sofa. Bỗng dưng, cô nói:

- Nói từ nãy đến giờ, hai cậu chỉ muốn nói anh Vĩ Văn là hung thủ, đúng không? Không phải em trai chúng tôi đã thú nhận tất cả rồi sao?

- Đâu nhất thiết kẻ nhận tội phải là kẻ phạm tội? Lý do mà em ấy thú nhận thì tôi cũng không biết. - Phong nhìn sang Trâm Anh và nói. - Giống như những gì cô đã nói trước đây: "Tâm thần của Nguyên Phong có vấn đề. Chúng ta không thể dùng suy nghĩ của người bình thường đặt vào em ấy được."

Trâm Anh cứng họng, lườm anh.

Tội danh đã rõ rành rành. Vĩ Văn giấu gói bột hùng hoàng vào trong đống màu bột vẽ. Ban ngày, anh ta ung dung vẽ tranh ngay trước mắt mọi người. Ban đêm, anh ta lại đổ bột hùng hoàng vào đồ ăn thức uống của Kiều Hương. Dù người ta có biết cô ấy chết vì độc thì cũng không thể ngờ rằng chất độc lại luôn được hung thủ bày ra một cách lộ liễu như vậy.

Những điều quá sức tưởng tượng khiến con người ta càng thêm khiếp sợ.

Tuy nhiên, ngay lúc này, Quỳnh lại đứng lên, nói với mọi người:

- Hai người hiểu lầm rồi. Anh Vĩ Văn mang theo bột hùng hoàng không phải để giết người đâu...

Gương mặt Quỳnh tràn đầy vẻ do dự và lo âu, quả thật là cô không giỏi trong việc che giấu cảm xúc. Ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra cô ấy đã biết được điều gì đó, chỉ là không biết nên nói ra hay không.

Phong nhướng mày nhìn Quỳnh, ý rằng khích lệ cô nói tiếp.

Vậy là Quỳnh run run tháo chiếc vòng cổ của mình ra, đặt lên bàn. Cô bắt đầu kể tất cả câu chuyện cho mọi người nghe.

Quỳnh vốn là một cô gái bình thường, nhưng cô ấy được người mẹ của mình truyền lại những tà thuật của người vùng cao.

Tộc người của bọn họ trong những câu chuyện lưu truyền của người Thái và người Mường được gọi là tộc Xá. Nhưng sau này, người Xá đã chết gần hết, chỉ còn lại vài người sống phân tán khắp nơi.

Người Xá không coi trọng cơ thể xác thịt bên ngoài, mà họ luôn hướng đến linh hồn bên trong, vì đó mới gọi là vĩnh cửu. Tương truyền, họ biết cách gọi hồn và hồi sinh người đã khuất.

Vì vậy, nhân tiện chuyến đi Ba Vì này, Vĩ Văn đã liên lạc và nhờ Quỳnh hồi sinh người em gái bạch tạng của mình. Tuy Quỳnh không nghĩ mình có thể làm được, nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Quỳnh đã nghiền nát những bùa chú trong vòng cổ của mình, trộn vào bột hùng hoàng. Nếu Vĩ Văn dùng thứ này vẽ nên chân dung của Bạc thì hồn của cô ấy có thể sẽ nhập vào trong bức tranh.

Tuy nhiên, khả năng này không cao. Mẹ của Quỳnh đã từng nói, nuôi dưỡng linh hồn người chết thì phải có thật nhiều cái xác được hiến tế. Nếu cô nhớ không nhầm, chỉ khi tám người có mối quan hệ với người đã khuất lần lượt tử vong, người đó mới có thể sống lại thành bức tranh.

Vậy là những cái chết thay nhau diễn ra, khiến cho Quỳnh không khỏi kinh hãi. Bức tranh vẽ Bạc ngày một trở nên sống động, thậm chí Vĩ Văn còn có thể nghe thấy giọng nói của em gái mình.

Tất cả đều không phải sự trùng hợp.

- Tất cả đều là tại mình. - Quỳnh nói, nước mắt và mồ hôi đều lã chã rơi. - Mình đã dùng tà thuật, khiến cho Bạc sống lại. Chính linh hồn của em ấy đã giết mọi người, để có thể sống trong bức tranh mãi mãi.

Lúc này, Vĩ Văn chỉ biết thở dài, vỗ vai cô:

- Đừng nói nữa, bọn họ sẽ không tin đâu.

Quỳnh lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn Phong và Bảo Ngọc. Quả nhiên, cả hai người họ đều nhíu mày nhìn cô, giống như đang nhìn vào một kẻ điên. Họ không thể nào chấp nhận được thứ giết người lại là ma quỷ, sau khi họ đã vất vả suy luận và tìm kiếm manh mối. Họ chỉ tin tưởng vào khoa học, không tin vào thế giới tâm linh.

Bảo Ngọc lo lắng kéo Quỳnh về phía mình, cô thì thầm nói:

- Cậu đã bị anh ta tẩy não rồi.

Phong thì tiến lên một bước, che chắn hai cô gái sau lưng mình. Anh đối diện với Vĩ Văn, nhìn đối phương bằng ánh mắt chán ghét và khinh thường.

- Đừng lo, tôi không khẳng định anh là hung thủ. Nhưng hiện tại, anh là nghi can lớn nhất. - Phong nói. - Dù anh có phải hay không, tôi cũng mong anh kết thúc mối tình sai trái của mình.

Từ việc yêu em gái ruột của mình cho đến việc mê tín gọi hồn của cô, tất cả đều sai trái vô cùng. Phong là một kẻ khá vô tâm, nhưng anh vẫn nói những lời này ra, bởi vì nể tình những ngày tháng bọn họ quen biết nhau trong lò vẽ.

Dù sao Vĩ Văn cũng từng là hình mẫu mà Phong từng muốn hướng tới - một đàn anh ôn hòa, dễ chịu, luôn giúp đỡ anh những khúc mắc trong hội họa.

Tuy nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài tốt đẹp mà anh ta tô đắp nên. Ngay sau khi nghe những lời này, gân trán của Vĩ Văn liền nổi lên, khuôn mặt nhăn nhúm lại, trông vô cùng khó coi.

- Mày nói cái gì "sai trái"? - Vĩ Văn gằn giọng nói, mặc dù đã cố kìm nén sự phẫn nộ của bản thân.

Phong đã vô tình chạm vào điểm yếu của Vĩ Văn. Phong có thể nói anh là kẻ giết người, có thể nói anh là kẻ điên, nhưng không được nói tình cảm của anh ta dành cho em gái sai trái. Không một ai được phép xúc phạm đến tình yêu của anh ta. Không một ai.

Não của Vĩ Văn như muốn nổ tung, anh bỗng nhớ đến câu nói cuối cùng của em gái mình, trước khi cô dại dột tự tử. Cô bé đã vừa gào khóc vừa nói: "Tình cảm của chúng ta là sai trái."

May thay, lúc này, Trâm Anh vỗ vai Vĩ Văn, kéo tâm trí anh ta về thực tại. Cô hướng về phía Phong và nói:

- Được rồi, vậy thì đêm nay chúng ta sẽ nhốt anh trai tôi trong phòng ngủ của Kiều Hương. Mọi người có ý kiến gì không?

Phong không cảm xúc nhìn đối phương, cố nghĩ xem cô ta đang suy tính điều gì. Dù Trâm Anh có là một cô gái mạnh mẽ và lý trí đến đâu thì cũng không thể bình tĩnh đến như thế. Dù sao anh em ruột của cô ta lần lượt trở thành nghi can giết người.

Sau cùng, mọi người trở về phòng ngủ. Phong ngủ ở phòng ngủ thứ nhất, ba cô gái trong phòng ngủ thứ hai, Vĩ Văn bị nhốt trong ngủ thứ ba - phòng ngủ của Trâm Anh, Nguyên Phong vẫn bị giam trong nhà kho.

HẾT CHƯƠNG 19