Con Cháu Mãn Đường

Chương 31



Tề Tu Viễn còn chưa biết Văn Hi đã gửi tấm hình chụp hắn cùng Hứa Cảnh Việt ở cửa hàng trang sức cho những người khác, cho nên hắn cũng không tại sao đột nhiên lại bị bọn họ ghét bỏ.

Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan đã bắt đầu trở lại trường học, Thẩm Thanh Ca cũng đi dạy lại. Trần Quyện vừa thấy Tề Tu Viễn thì sắc mặt tối sầm, Trì Vũ càng không cần phải nói, khuôn mặt luôn lạnh tanh. Tề Nhất Tê phá lệ cùng những người khác đứng cùng mặt trận, cậu ngày thường đều nghe lời Tề Tu Viễn nhất nhưng giờ cũng không để ý tới hắn. Thái độ của Văn Hi còn tốt một chút, còn để cho hắn hôn nhẹ, nhưng mà tiến xa hơn nữa thì dù thế nào cũng không chịu.

Tề Tu Viễn không biết hắn đã chọc gì đến nhóm ái nhân của mình, cũng không biết phải dỗ dành như thế nào, cuối cùng vẫn là mặt dày đi hỏi.

Sắp đến giờ ăn tối, lầu một chỉ có Trì Vũ đang nấu ăn ở trong phòng bếp. Tề Tu Viễn tan tầm trở về sớm, thay giày rồi đi vào phòng bếp ôm lấy Trì Vũ từ phía sau.

Trì Vũ nhìn nồi canh, cầm cái mui quấy đảo cũng không nói lời nào.

Giọng nói của Tề Tu Viễn có chút ủy khuất, “Vũ, sao em lại không để ý đến anh vậy.”

“Không muốn nói.” Trì Vũ hất tay Tề Tu Viễn ra, “Đừng chạm vào em.”

Tề Tu Viễn chưa từ bỏ ý định tiếp tục ôm anh, “Gần đây em bị làm sao vậy?”

“Hừ.” Trì Vũ hừ lạnh một tiếng, “Chính anh làm chuyện gì thì tự biết đi.”

Hắn gần đây cũng không có làm gì a…… Chẳng lẽ là chuyện hắn cùng Hứa Cảnh Việt đi uống rượu?

“Em không nói thì làm sao anh biết được?” Tề Tu Viễn suy nghĩ một chút mới nói.

Trì Vũ hơi nổi giận, lời nói có chút khắc nghiệt, “Những việc Tề đại thiếu anh đã làm, lại muốn tôi tự nói ra hay sao?! Cũng phải, tôi có là cái gì đối với Tề đại thiếu a? Cùng lắm chỉ dùng để làm ấm giường! Thích thì chơi, chán ghét thì liền quẳng đi, cần gì phải giải thích dài dòng với tôi chứ?”

Tề Tu Viễn rũ mắt xuống, giọng nói âm trầm, “Em nói gì vậy! Em là con trai của anh! Cái gì mà chỉ để ấm giường! Em vẫn luôn cho rằng anh xem bọn em như đồ chơi thôi sao?! Các em nghĩ tình cảm của anh là cái gì chứ?! Tình yêu của Tề Tu Viễn anh không đáng để tin tưởng như vậy sao?! Hảo hảo hảo!”

Tề Tu Viễn giận dữ cười xòa, nói xong ba tiếng hảo thì buông Trì Vũ ra rồi đi thẳng lên lầu.

Trì Vũ có chút sững sờ, anh cũng không biết mình vì cái gì mà lại nói như vậy, anh rất sợ, anh đã từng thấy hình chụp của Hứa Cảnh Hành, Tề Tu Viễn có một tấm, coi như bảo bối không để cho ai xem, anh cũng là vô tình nhìn thoáng qua. Người con trai trong bức ảnh mà Văn Hi gửi có tướng mạo giống y đúc Hứa Cảnh Hành, anh hiểu rất rõ chấp niệm của Tề Tu Viễn đối với Hứa Cảnh Hành, lỡ như, lỡ như Tề Tu Viễn không cần anh nữa, vậy anh phải làm gì bây giờ…… Anh không ghen ghét, chỉ sợ, sợ Tề Tu Viễn sẽ vì Hứa Cảnh Việt mà vứt bỏ bọn họ…… Những người khác sao không phải nghĩ như vậy chứ.

Trì Vũ áp chế lại cảm xúc của mình, cởi tạp dề bước ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy Tề Trường Hoan, Tề Trường Sinh cùng Trần Quyện đứng ở phòng khách nhìn anh.

Trì Vũ nhàn nhạt nói, “Về rồi đó hả.”

Giữa hai hàng lông mày của Trần Quyện mang theo vẻ u sầu, “Anh hai……”

Trì Vũ chặn anh lại, nói “Rửa tay rồi đi ăn cơm.”

Tề Trường Hoan cùng Tề Trường Sinh liếc nhau, xách cặp lên lầu.

Trần Quyện lắc đầu, “Cần gì phải vậy chứ.”

Trì Vũ có chút mệt mỏi thở dài, “Em không sợ sao?”

Trần Quyện nhấp môi, ánh mắt lập loè, “Sợ.”

Tề Tu Viễn tức giận đến không chịu được, móc nhẫn trong túi ra quăng xuống đất.

“Một đám đều ỷ được cưng chiều mà leo lên đầu mình ngồi!”

Tề Trường Hoan ở bên ngoài do dự một hồi lâu mới gõ cửa, “Ba ba, ăn cơm thôi.”

“Không ăn!” Tề Tu Viễn nằm ở trên giường, tức đến no bụng rồi còn ăn cái gì mà ăn! Đám con của hắn chỉ sợ là không thèm nhìn mặt hắn nữa!

Bữa tối mọi người đều ăn đến vô vị, Văn Hi cùng Thẩm Thanh Ca nghe Tề Trường Hoan nói nguyên nhân, đều thở dài. Tề Nhất Tê nghe được Tề Tu Viễn cùng Trì Vũ tranh cãi, cậu cũng không biết nói gì. Trì Vũ cùng cậu đều có chung suy nghĩ.

Thẩm Thanh Ca vẫn cố khuyên Trì Vũ, “Đi lên nói chuyện với anh ấy một chút, anh ấy sẽ hiểu mà.”

Trì Vũ siết chặt ngón tay, rũ mắt xuống, “Ừm……”

“Ba ba.”

Qua một hồi lâu thì cơn giận của Tề Tu Viễn cũng tiêu được một chút, lúc này Trì Vũ lại tới gõ cửa phòng hắn, cũng coi như đại biểu cho việc yếu thế, Tề Tu Viễn đành rời giường mở của cho anh.

Ngoài cửa, Trì Vũ đang bưng đồ ăn, giọng điệu rất bình tĩnh, “Anh không ăn cơm tối nên em làm lại mấy món cho anh.”

Tề Tu Viễn xoay người trở lại phòng, Trì Vũ cũng thuận thế đi vào.

Ngay khi Trì Vũ vừa đặt đồ ăn lên trên bàn rồi xoay người thì đã bị Tề Tu Viễn ôm lấy. Bàn tay của anh nhẹ nhàng chạm vào lưng hắn, “Ba ba……”

Tề Tu Viễn hung hăng cắn môi Trì Vũ một cái, hung ác nói, “Em còn biết tôi là ba ba sao.”

“Con trai biết sai rồi.” Giọng điệu Trì Vũ dịu lại, “Không nên không tin ba ba.”

Tề Tu Viễn vẫn là không thể nhẫn tâm, dù sao đây cũng là người mà hắn cưng chiều nhiều năm như vậy.

“Nói đi, sao em lại đột nhiên tức giận như vậy.”

Trì Vũ lấy di động của mình ra, bấm vào mục album rồi mở một bức ảnh chụp, “Tự anh xem đi.”

Tề Tu Viễn nhìn thấy đó là ảnh chụp hắn và Hứa Cảnh Việt cùng nhau chọn nhẫn.

“Ghen tị sao?” Tề Tu Viễn có chút bất đắc dĩ mà cười.

Trì Vũ lắc đầu, đôi mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm Tề Tu Viễn, “Không ăn giấm, nhưng rất sợ hãi.”

“Sợ hãi?”

“Cậu ta cùng Hứa Cảnh Hành giống nhau y như đúc. Không phải sao ba ba.”

Tề Tu Viễn nhìn Trì Vũ một hồi lâu, ngón trỏ gãi gãi chóp mũi, “Mấy em sợ anh sẽ vì cậu ta mà vứt bỏ mọi người sao.”

“Ừm.”

“Tiểu ngu ngốc.” Tề Tu Viễn thở dài một hơi thật sâu, ôm chặt Trì Vũ, “Người ấy đã chết, không ai có thể thay thế.” Nói xong Tề Tu Viễn liền cảm giác được thân thể trong lòng ngực chợt cứng đờ.

“Anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc từ bỏ bọn em. Làm người của Tề Tu Viễn anh, chết cũng là quỷ của Tề Tu Viễn anh. Em có hiểu không?”

“Em hiểu.” Trì Vũ nói xong thì liền bị Tề Tu Viễn ôm lên trên giường, giây tiếp theo hắn đã đè lên người và cởi áo của anh ra.

Bàn tay nóng hổi vuốt ve trên da thịt lạnh lẽo, mang theo từng trận run rẩy. Trì Vũ nhịn không được nhắm mắt lại rên rỉ, lông mi khẽ run lên khiến người ta đau lòng.

“Ba ba nên trừng phạt tiểu ngu ngốc một chút.” Tề Tu Viễn cởi quần Trì Vũ, cách lớp quần lót trêu chọc ngọc căn đang ngủ say.

“A……” Trì Vũ câu lấy cổ Tề Tu Viễn, “Ba ba, tha thứ cho con đi……”

Một ngón tay chen vào tiểu huyệt lửa nóng, Tề Tu Viễn thong thả ung dung mà cắn núm vú trước ngực Trì Vũ, không để anh thống khổ nhưng cũng không cho anh được thoải mái.

“Ba ba…… Ba ba……” Trì Vũ vặn vẹo thân thể, muốn để Tề Tu Viễn chơi mình mạnh hơn một chút, chỉ là cảm giác tê dại cùng ngứa ngáy nhưng lại khiến dục vọng trong anh càng mạnh hơn.

“Đêm nay ba phải trừng phạt con thật nặng.” Tề Tu Viễn cởi những gì còn sót lại trên người Trì Vũ, để lộ ra thân thể đẹp đến mê người của anh.

“Chưa gì đã chảy nước ướt nhẹp rồi, thật là tiểu xấu xa.” Tề Tu Viễn vươn tay lấy ra một cái khóa dương v*t từ tủ đầu giường, khóa lại ngọc căn đã cương cứng của Trì Vũ, trừ phi Tề Tu Viễn cởi ra cho anh, nếu không Trì Vũ cũng đừng nghĩ được bắn tinh.

“Ba ba…… Không cần cái này đâu……” Trì Vũ có chút không thích ứng mà nhíu mày, muốn cầu xin Tề Tu Viễn cởi thứ này ra.

Tề Tu Viễn đặt ngón trỏ lên môi Trì Vũ, cười ác ý, “Ngoan, đêm nay ba ba không cho con bắn thì con không thể bắn, đây là trừng phạt của ba ba đối với con.”

Thân thể của Trì Vũ khẽ run rẩy, hai hàng lông mi run run, “Ưm……”

……….