Con Dâu Trời Phú

Chương 1252



Trương Như Thu im lặng.

“À, để tôi thử đoán xem nhé,“Ý cười trêи mặt Đàm Hi không thay đổi, “Nếu kế hoạch này thành công, bà có thể giúp Đàm Ví nhổ đi một cái gai trong mắt. Nếu kế hoạch này thất bại, bà sẽ tự gánh nó một mình. Có cấu… nợ nhiều không ngại gánh thêm, dù thế nào thì cũng không hơn được tội giết người. Huống chi, còn có cái bùa hộ mệnh là tinh thần phân liệt ở đây, bà hoàn toàn có thể thích làm gì thì làm, không cần kiêng nể gì.”

Trương Như Thu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Đàm Hi đầy chăm chú, lộ ra một sự lạnh lẽo.

“Thím Hai à thím Hai, tôi nên khen thím một tiếng vĩ đại hay là ngây thơ đây?”

Ánh mắt người đàn bà hơi lóe lên, cằm khẽ nhếch, nói một câu tiếng Anh đẩy tiêu chuẩn, “Cô có biết, người vĩ đại đâu sao?”

Đàm Hi nhướng mày, trực tiếp đặt ống nghe xuống, tỏ vẻ “Tôi không nghe, bà làm gì được tối“.

Cô đứng lên, đôi tay chống trêи mặt bàn bằng đá cẩm thạch, cách tắm kính, miệng khẽ mấp máy…

Đàm Hi nói: Đời này, bà đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài nữa.

Trương Như Thu bắt đầu điên cuồng gào lên, đấm mạnh tay lên mặt kính: “Đàm Hi, mày sẽ không được chết tử tế… tao có thành ma cũng sẽ không tha cho mày…”

Đáng tiếc, người bên ngoài đã rời đi, hoàn toàn không nghe được những lời nói điên khùng độc ác đó.

Mà cho dù nghe thấy thì cũng sẽ chỉ cười cho qua chuyện.

“Mày quay lại đây… ưm…”

Trương Như Thu bị hai bác sĩ mặc áo blouse trắng che kín miệng lại, kéo ra khỏi phòng.

“Chuẩn bị thuốc an thần, bà ta lại bắt đầu phát bệnh rồi!”

“Um ưm… um um…”

Khi mũi kim tiêm chui vào trong da, Trương Như Thu dần dần thả lỏng chống cự, mềm oặt ngã xuống đất như một bãi bùn, trong mắt ngoài tuyệt vọng ra thì cũng chỉ còn lại thê lương.

Không ra được…

Cuối cùng cũng chẳng ra ngoài được…

Mười lăm phút, không nhiều không ít.

Người đàn ông trung niên lại xuất hiện một lần nữa, dẫn Đàm Hi rời đi.

Cửa sắt đóng lại, người đàn ông đứng ở bên trong nói với Đàm Hi, mặt vẫn không có cảm xúc gì y như cũ: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Đàm Hi hơi gật đầu, “Cảm ơn.”

Loảng xoảng…

Cửa sắt khép lại, phảng phất như ngăn cách hai thế giới.

Đàm Hi vừa lấy chìa khóa xe ra thì đột nhiên cổ tay bị túm chặt, thuận thế ngước lên nhìn, chỉ thấy một đôi mắt vô cùng giận giữ của một người phụ nữ.

“Đàm Vi?”

“Cô tới đây làm gì?” Phòng bị, cảnh giác, y như một con chim sợ cành cong.

Đàm Hi nhếch môi: “Cô đang làm gì thì tôi làm cái đó thôi.”

“Mẹ tôi đã đủ thảm rồi mà cô còn muốn ra tay với bà ấy à? Nhà tôi bị cô hại còn chưa đủ thảm hay sao?”

“Tôi ư?”

“Ha… Cô đã biết ba tôi ngoại tình từ sớm, còn đứng về phe con đi Nhậm Tĩnh kia nữa. Khi tôi đầu tư thất bại thì cô lại bỏ đá xuống giếng, giúp Phúc Tường đánh lại tôi, ép Hải Thành phải ly hôn với tôi! Đàm Hi, cô là đồ yêu tinh hại người!”

Đồng tử Đàm Hi co rụt lại, “Thảo nào…”

Thảo nào Trương Như Thu sẽ ngu ngốc tới mức bí quá hóa liều như thế, sai Hứa Ninh đầu độc cổ, hóa ra là tính cả món nợ Đàm Tông Võ và Nhậm Tĩnh lên đầu cô.

“… Cô chính là đầu sỏ gây tội, sao cô không chết đi hả?” Đàm Vị gào lên điên loạn.

Không hổ là mẹ con, lời nói ra đều giống nhau như đúc.

“Là tôi bảo Đàm Tông Võ ngoại tình à? Bảo Nhâm Tĩnh làm kẻ thứ ba ư? Hay là bảo Uông Hải Thành ly hôn với cô? Tôi có thể cho Đàm Tông Võ một vị trí nhỏ ở trong hội đồng quản trị của Ban Quy, cố và Trương Như Thu thì có thâm thù đại hận gì với tôi mà đáng giá để tôi phải trăm phương ngàn kế đối phó chứ hả?”

“Giảo biện!”

“Khi xảy ra vấn đề, người thông minh sẽ tự tìm đáp án từ chính bản thân mình, chỉ có kẻ thất bại mới đẩy hết sai lầm cho người khác. Đàm Vi, đến giờ cô còn không chấp nhận được hiện thực, quá thất vọng.”

“Câm miệng!” Hét lên chói tai, định đánh về phía Đàm Hi.

Xoay người né tránh, trở tay tát một cái, “chát“.

Giòn tan, vang dội.

Đàm Vi chôn chân tại chỗ, ngẩn ngơ.

Đàm Hi thu tay về, túm lấy cổ áo cô ta, ánh mắt đầy vẻ tàn nhẫn, “Trương Như Thu bị điện thật hay giả, người làm con như cô biết rõ hơn tới nhiều.”

Cả người Đàm Vị cứng đờ, tay chân lạnh lẽo.

“Bà ta chấp nhận bị giam cầm cả nửa đời sau chỉ vì muốn loại trừ chướng ngại cho cô. Cô lại dùng cách này để báo đáp lại sự hy sinh của bà ta thật sao? Hôm nay tôi không sợ nói thẳng ra, nếu cô còn muốn tác oai tác quái nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như Trương Như Thu mà thôi. Có lẽ còn không bằng, vì dù sao cô cũng không tâm cơ được như bà ta, cũng không có được đầu óc như bà ta.”

“… Dọa tối ư?”

Đàm Hi cười lạnh, đẩy người ra, thu tay về, “Tin hay không tùy cô.”

Nói xong, kéo cửa xe, nghênh ngang rời đi.

Đàm Vi đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ rất lâu.

Ngày 20 tháng Chín, cảnh sát và tòa án cùng kết hợp lên tiếng chính thức kết thúc vụ án.

Ngày 25 tháng Chín, Bàn Quy mở cuộc họp hội đồng quản trị, Đàm Tông Võ tham dự. Đàm Vi cũng đại diện Trương Như Thu tới dự, còn lấy ra “hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”, trở thành người thừa kế của Trương Như Thu ở Bản Quy, chính thức trở thành một trong các đồng sự.

“Đàm Tổng xin dừng bước.” Sau cuộc họp, Đàm Vị đuổi theo.

Đàm Hi quay đầu lại, “Sao vậy?”

“Chuyện Hứa Ninh… Xin lỗi.” Người phụ nữ mặc một thân vest đen, hào phóng và khéo léo, hoàn toàn không còn giống người yếu ớt, tiểu tụy mấy ngày trước đó nữa.

“Cô biết không?”

“Cái gì?” “Chuyện Hứa Ninh muốn lừa tôi sử dụng Kentamin, trước đó cô có biết không?” Ánh mắt Đàm Hi lạnh lẽo áp sát, khí thế dọa người.

“Không biết.” Nhìn thẳng vào mắt cô, Đàm Vi không né tránh.

“Ừm.” Xoay người rời đi.

“Những gì cô nói ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ nghiêm túc rồi… Tôi tuyệt đối sẽ không để uổng phí sự trả giá của mẹ tôi!”

Đàm Hi lập tức đi về phía trước, không dừng lại.

“Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!” Đàm Vi siết chặt nắm tay, hét to lên với Đàm Hi.

“Được!”

Đàm Vi âm thầm thở phào, cái lưng cứng đờ lập tức rũ xuống như thể vừa trút được một gánh nặng.