Con Dâu Trời Phú

Chương 1254



Lục Chinh hừ lạnh, cậu nhóc này tính khí thật là không ra gì.

“Dạo này con học ở trường có quen không?” Nhị Gia lấy ra tư thế như đang huấn luyện tân binh, rõ ràng chỉ là một câu nói, nhưng được thốt ra từ miệng anh vừa lạnh lùng lại vừa cứng rắn.

A Lưu không hề sợ hãi, nói tình hình thực tế: “Cũng tạm.” “Khụ… bây giờ các con đã là những đứa trẻ lớn rồi, không nên ngủ chung với ba mẹ nữa.” Ánh mắt cậu nhóc căng chặt lại: “Con ngủ với mẹ, không ngủ với ba.”

“Như nhau cả thôi.”

“Thế thì sao?”

“Kể từ hôm nay trở đi, hai chị em con ai về phòng người đấy.” Phòng đã được sắp xếp xong rồi, bên trong có chiếc giường nhỏ; có chăn, gối; giá sách đầy đủ. Nhưng đa số hai nhóc vẫn thích chui trong chăn với Đàm Hi, chỉ khi nào Lục Chinh cưỡng ép ra lệnh hai nhóc phải chuyển ổ thì hai nhóc mới miễn cưỡng sang phòng khác tá túc một đêm, nhưng sáng sớm hôm sau nhất định sẽ chạy sang gõ cửa, ví dụ như vừa rồi. A Lưu ngửa đầu, liếc nhìn ba: “Đây là ý của ba hay là ý của mẹ?” Nhị Gia khoanh tay, dáng vẻ ung dung, “Có gì khác nhau à?” “Ba nói không tính” Sau đó, cậu nhóc con trực tiếp len qua người Lục Chinh vào trong phòng, “Mẹ, con cũng đến rồi đấy.”

“Con trai ngoan, lên đây nào!”

Lục Chinh chỉ cảm thấy đau răng.

Thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, gia đình bốn người cùng lái xe ra ngoài. Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ dài, đường xá thông suốt, gần như không nhìn thấy người đi làm, đa số chỉ thấy mấy người từ nơi khác đến du lịch.

Mười giờ sáng, đến trung thuyệti chợ triển lãm, hôm nay ở đây có một buổi triển lãm người máy cỡ lớn. Đàm Hi đã mua vé trêи mạng, Lục Chinh đến chỗ cửa sổ bán vé lấy.

Bên cạnh có sạp hàng nhỏ bán bánh trứng gà, hương thơm cuộn đi rất xa, cô nhóc con không khỏi chép chép miệng.

“Con muốn ăn à?” “Mommy, có được không ạ?” Đôi mắt hạnh tràn ngập vẻ mong chờ.

“Sure!”

Cô nhóc vui vẻ nhảy nhót.

Cuối cùng, Đàm Hi và con gái mỗi người một phần bánh. Ngộ Hạ giống như chú chuột nhắt, miệng chụp chẹp, ăn rất nhanh.

Đàm Hi vừa ăn vừa đút cho A Lưu, còn không quên để lại một nửa cho Lục Chinh.

Lấy được vé, cả gia đình đi vào bên trong.

Từ khi bước vào bên trong, cậu bạn nhỏ A Lưu liền sáng bừng mắt lên. Đi đến khu triển lãm, cậu nhóc vô cùng tập trung, còn móc điện thoại và giấy viết ra, khi thì chụp ảnh, khi thì ghi chép. Mười hai giờ, triển lãm kết thúc. Ngộ Hạ đã ngủ trong lòng Lục Chinh, còn A Lưu vẫn không nỡ đi.

Buổi chiều, cả gia đình đi đến công viên giải trí chủ đề Hello Kitty, đập vào mắt toàn là màu hồng, các loại bánh kẹo, điểm tâm, bánh ngọt. Lần này đến lượt cô nhóc Ngộ Hạ vui vẻ phấn khích không kiềm chế được, A Lưu thầm bĩu môi. Ăn tối xong, hai đứa nhóc đề nghị đi xem phim.

Lần này mọi người cùng nhất trí với nhau, nhưng lại bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn trong khâu chọn phim.

Ngộ Hạ: “Mommy, con muốn xem phim Đại hội nhạc rối” cơ.” A Lưu: “Ấu trĩ!”

“Vậy em muốn xem cái gì?”

“ Bí mật sinh hóa 7.” “Không được! Poster phim đó nhìn đáng sợ lắm…” “Đồ nhát gan.” “Em trai thối…” Cuối cùng, Đàm Hi dẫn theo con gái, Lục Chinh dẫn theo con trai, chia nhau ra hành động. Bên này phim hai mẹ con xem kết thúc trước, hai người đi ra đại sảnh ngồi đợi, nhân tiện uống cà phê ăn bánh ngọt. “Mommy, bao giờ chúng ta lại đi Hồng Kông nữa?” Ngộ Hạ bỗng nhiên hỏi. “Tại sao con lại muốn đi Hồng Kông?” “Thì được đi tìm mẹ nuôi và anh A Thận chơi ạ!” Lúc này Đàm Hi mới nhớ ra, đã có một khoảng thời gian cô không liên lạc với Hàn Sóc rồi. Về nhà, đánh răng rửa mặt xong, vừa chui vào trong chăn, đang chuẩn bị gọi điện cho Hàn Sóc, nhưng nghĩ lại thì chuyển thành gửi tin nhắn wechat.

Đàm Hi: [gõ gõ]

Đàm Hi: Bé ngoan, có đó không?

Khoảng hai phút sau. Mẹ A Thận: Gọi anh đế [cười gian xảo

Đàm Hi:…

Đàm Hi: [vô vị] Mẹ A Thận: Cậu nhớ tớ đấy à? Đàm Hi: Đúng vậy, nhớ cậu nhớ đến phát điên, phải nam thao đây? Mẹ A Thận: Đến đây, chúng ta làm một trận Mẹ A Thận: [Chia sẻ vị trí) Đàm Hi ngồi bật dậy, nhìn chằm chằm vào màn hình chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, “Đệch!” Cmn cậu lại đang ở ngay thủ đô sao?!

Đầu tháng Chín, bộ phim điện ảnh đóng máy, Hàn Sóc từ Manhattan trở về Hồng Kông.

Đúng lúc học viện Herman cũng đang nghỉ hè, A Thận cũng theo mẹ về nước. Do thể loại phim thuộc cấp B, không thể công chiếu tại các rạp chiếu phim chính quy ở u Mỹ, chỉ có thể sắp xếp vào các suất chiều1lúc nửa đêm, đương nhiên cũng không cần diễn viên chính tham gia tuyên truyền, Hàn Sóc mừng không kể xiết.

Giữa tháng Chín, khâu cắt ghép biên tập “Hoa sơn trà” hoàn thiện, David đích thân kiểm tra lại phim, sau khi bàn bạc trao đổi với các bên xong, định thời gian bắt đầu công chiếu là ngày 3 tháng Mười.

Trong8khoảng thời gian đó, hai công ty điện ảnh và truyền hình ở Hồng Kông đã mở lời với Hàn Sóc nhưng đều bị cô từ chối.

Theo lý mà nói, bộ phim được điện ảnh u Mỹ liệt vào hàng phim cấp độ B thường rất khó được chiếu ở khu vực Hoa Hạ, nhưng ngặt nỗi lại có cây đại thụ2lớn là người cha đẻ Tinh Huy”. Những bộ phim khác họ không dám bảo đảm, nhưng các rạp và trang web của Tinh Huy chắc chắn sẽ được ủng hộ mạnh mẽ. Truyện Xuyên Nhanh

Nhưng vì nguyên nhân chính sách, bộ phim được sắp xếp chiếu vào buổi tối muộn từ mười giờ đến bốn giờ sáng ngày hôm sau, tương ứng với các4suất chiếu ban đêm.

Bên phía đài phát thanh truyền hình đã có chuẩn bị từ sớm. Nói tóm lại, có Tinh Huy bảo hộ, tất cả đều diễn ra thuận lợi.

Đàm Hi chê đánh chữ quá chậm, nên gửi lời mời gọi video. Bên kia nghe máy rất nhanh, trêи màn hình xuất hiện một gương mặt đen ngòm.

“A…” Đàm Hi run tay, “Cậu làm trò quỷ gì thế hả?”

“Tớ đang đắp mặt nạ, tảo biển đấy.”

“Sao, sợ à? Hì hì…” Cười vô cùng ngứa đòn.

“Vừa rồi cậu nói là ngày 3 tháng Mười công chiếu à?” “Ừ, là ngày kia đấy.” “Thế cậu đến thủ đô là để?” Hàn Sóc bĩu môi, mặt nạ đã hơi khô xuất hiện những vết nứt nhỏ, lớp bột màu đen dần rơi xuống dưới, “Nói cho hoành tráng là phối hợp tuyên truyền.” “Tuyên truyền?” Đàm Hi nhíu mày.

Theo cô được biết, phim cấp B không sánh được với phim cấp A. Do hạn chế về đề tài và chi phí sản xuất phim cho nên không được công chiếu chính thức ở các rạp chiếu phim chính quy. Vì vậy cũng không cần tổ chức các buổi lễ công chiếu hay tuyên truyền trong phạm vi cả nước.

“Cho nên mới nói là nói một cách hoành tráng.”

“Thế nói theo cách nói bình thường là thế nào?” Trong mắt Hàn Sóc lóe lên ánh sáng: “Tớ nghi ngờ, Tinh Huy đang muốn đàm phán hợp đồng với tớ.”

“Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Đầu tiên, người quản lý của một ngôi sao điện ảnh đã gọi điện thoại cho tớ hai lần, tuy không nói hết ý đồ ra, nhưng có lẽ cũng đang có ý đó. Thứ hai, David đã từng vô tình tiết lộ, trọng tâm phát triển trong tương lai của ông ấy sẽ thiên về Hoa Hạ, còn phía bên Tinh Huy cũng đang chuẩn bị lập văn phòng tại Hollywood. Nếu tớ đoán không lầm, thì có lẽ là đã có lời với David rồi. Nhưng chuyện có thành được hay không còn phải xem phản ứng thị trường của bộ “Hoa sơn trà thế nào đã.” Tuy nói là một bộ phim cấp 3, nhưng Tinh Huy cũng đã đập vào đó không ít tiền.

Lại cộng thêm cái mác của “David Norlan” ở đó, chính là phá thuyền còn có ba cân đinh, dù có chìm xuống biển cũng phải tràn ra chút bọt nước“.

*Ý chỉ dù đồ có hỏng đến đâu thì vẫn có giá trị của nó.

Trước đây Hàn Sóc còn buồn bực khó hiểu, tại sao một bộ phim điện ảnh đề tài nước ngoài lại cứ phải đến Hoa Hạ tìm nữ diễn viên chính, hơn nữa còn bắt buộc phải là người được Tinh Huy công nhận.

Tất nhiên khi có thêm tấm biển hiệu là danh tiếng của nhà đầu tư, người chế tác, thì kiểu “không thể thay đổi” này giống như là trật tự thép quy tắc vàng, không chỉ hạn chế được David, mà đồng thời cũng trói buộc cả Tinh Huy.