Con Dâu Trời Phú

Chương 1492



Nàng rất vui vẻ, tự mình mở cửa điện ra, đứng trên bậc thềm, đón gió, y như tiên tử chuẩn bị bay về trời.

Diệu Thúy đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Đúng lúc nàng ta định cất bước lên chuẩn bị khuyên nương nương mau trở vào trong điện thì không khí bắt đầu dao động một cách bất thường.

Đột nhiên, cửa cung bị phá vỡ.

Một người đàn ông mặc áo giáp đạp ánh trăng đi tới. Diệu Thúy chưa bao giờ thấy nương nương cười vui vẻ như thế, váy đỏ tung bay. Nàng ta thậm chí còn chưa kịp bắt lấy một góc áo thì đã phải trơ mắt nhìn nương nương lao vào vòng tay của người đàn ông kia. Trong nháy mắt, Diêu Thúy đột nhiên hiểu ra rốt cuộc khi nương nương đứng bên cửa sổ nhìn ra xa, nàng đang chờ đợi điều gì. “Tướng quân, chàng đã tới rồi.” Nghệ An tham lam nhìn vào mắt người đàn ông, ánh mắt lưu luyến trên gương mặt tuấn dật của hắn, bên trong đó là ngập tràn tình yêu và sự hâm mộ.

“Thực xin lỗi, ta bại rồi…” Trong đáy mắt người đàn ông có ánh nước lập lòe.

“Suỵt! Tất cả đều không quan trọng… Quan trọng là, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau…”

Dưới ánh trăng, trước cung điện, hai người ôm nhau thật chặt.

Nghệ An ghé sát vào tai hắn, nhẹ nhàng cắn, nước mắt đã ướt nhẹp gò má từ lâu, thấm đẫm vạt áo: “A Huyền, ta không hề để hắn chạm vào ta lần nào nữa, một lần cũng không, chàng có tin không?”

“Tin.” Bàn tay đầy máu của người đàn ông nâng mặt nàng lên, “Ta tin nàng.”

Nghệ An đấy mấy lọn tóc tán loạn đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp rũ xuống trước mặt hắn, “Nếu năm đó… không có mê hương, chàng có còn muốn ta hay không?”

“Đồ ngốc, nàng tưởng chỉ với chừng đó mê hương mà đã có thể làm cho ta mất hết lý trí được sao?” Nghi An giơ tay lên, vuốt ve khuôn mặt sắc bén của hắn, tuổi trẻ phong lưu, khỏe mạnh chính trực, hắn vĩnh viễn kiêu ngạo và tự tin như thế.

Vệ Kỳ gằn từng chữ một, “Ta muốn nàng, muốn nàng tới phát điên.”

“Thật tốt.” Nghệ An mỉm cười, “Có chàng ở bên, thật tốt.”

“Năm đó khi phá thành, vốn ta đã gặp được nàng trước… Lại không ngờ nàng lại giảo hoạt như thế, thế mà lại trốn đi…“.

Một lần bỏ qua, cả đời lạc mất. Nghệ An cười khẽ: “Nếu có thể sống lại một lần, ta nhất định sẽ không trốn nữa. Cho dù có phải hạ thuốc mê với chàng, ta cũng muốn trở thành người của chàng.”

“Được.” “To gan…” Âm thanh điên cuồng của Tiêu Quý Thừa từ bên ngoài cửa cung truyền vào. Diêu Thúy đứng trên bậc thềm bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, phịch một tiếng, ngã ngồi xuống mặt đất.

Sau đó, đông đảo quân lính dũng mãnh tiến vào, vây chặt lấy hai người đang ôm nhau không rời. Tiêu Quý Thừa tiến lên, binh lính chủ động nhường ra một đường.

“Nghệ An, nàng qua đây, chúng ta vẫn sẽ như trước. Chỉ cần nàng bằng lòng ở bên cạnh trẫm…” Hai người hoàn toàn không để ý tới, càng ôm nhau chặt hơn. Vệ Kỳ xoa tóc mai đen nhánh của nàng, lẳng lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt xinh đẹp của nữ nhân. Hắn thấy rõ ảnh ngược của mình ở bên trong đó.

“An An, sợ không?” Nữ nhân lắc đầu: “Ta sợ, sợ không thể đi cùng chàng thôi, chân trời góc biển, bích lạc hoàng tuyền.” “Nếu có kiếp sau, ta sẽ tìm thấy nàng trước, không bao giờ cho người khác có cơ hội thừa dịp nữa.” Nghệ An cười khẽ, “Được.”

Nàng nhón mũi chân, rướn người hôn lên môi người đàn ông. Vệ Kỳ đáp lại, giống như đêm đó trong địa cung, hắn và nàng đã từng thân mật như vậy. Tiêu Quý Thừa vô cùng giận dữ, một người là nữ nhân hắn yêu tha thiết, một người là thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất, giờ lại làm trò da thịt gần gũi ngay trước mắt đông đảo quân lính như thế này, hắn phải để mặt mũi vào đâu đây?

“Người đâu… chuẩn bị cung nỏ cho trẫm!”

Diêu Thúy hoảng sợ trợn trừng mắt, hét lên tê tâm liệt phế: “Đừng mà…”

Mũi tên phá không mà tới, mang theo ánh bạc lập lòe. Mùa thu năm thứ ba Mẫn Đế, phản loạn Vệ Thị bị dẹp yên, cuối cùng lưỡng bại câu thương, quốc lực giảm mạnh. Cùng năm đó, Quý phi qua đời, Hoàng đế vô cùng thương xót, an táng theo nghi lễ của Hoàng Hậu.

Năm thứ tư Mẫn Đế, Hoàng đế tự mình dẫn đại quân diệt Tống.

Năm thứ năm, lại diệt Tần. Ba năm sau, cuối cùng cũng diệt được Triệu, đến đây liên kết thúc thế bốn nước, thống nhất thiên hạ.

Mẫn Đế văn thao võ lược, trước sau diệt Đại Diệu, Lê, Tống, Tần, Triệu, đời sau gọi là “Thủy Hoàng“.

Trong hồi ức là cuộc đời ngắn ngủi của Nghệ An, mà hiện thực cũng chỉ mới qua trong chớp mắt. Nghe tiếng chém giết càng ngày càng tới gần, Nghệ An ngồi trên giường, trong lòng tràn ngập bình tĩnh.

Hắn nói, “Năm đó khi phá thành, vốn ta đã gặp được nàng trước… Chỉ không ngờ nàng giảo hoạt như thế, thế mà lại trốn đi.” Đời này, nàng sẽ không trốn nữa, nàng sẽ ở đây chờ hắn tới! Loảng xoảng… Cửa cung bị phá, âm thanh giáp sắt vang lên rất chỉnh tề.

“Tướng quân, chỗ này2có vẻ hơi cổ quái!”

Vệ Kỳ giơ tay lên, ý bảo mọi người dừng bước. Khi nghe thành bị phá, có tòa cung điện nào mà không có đầu rút cổ chạy trốn, thế mà nơi này lại để đèn đuốc sáng trưng.

Hơn nữa là có bẫy.

“Cao Xương, Cao Dương, hai huynh đệ các ngươi theo ta vào đó kiểm tra, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì phải lui đi trước, dẫn quan tới cửa thành phía Tây hội hợp với Bệ hạ!” “Vâng!” Hai người trăm miệng một lời.

Vệ Kỳ trầm ngâm trong chớp5mắt. Vì để bảo đảm an toàn, hắn lại ra lệnh cho quân lính phía sau lùi ra bên ngoài cửa cung. Như thế, cho dù có bẫy thì cũng có thể bảo đảm giảm tối đa thương vong.

“Cao Xương…”

“Có!”

Vệ Kỳ: “Ngươi canh giữ ở đây, tùy cơ ứng biến. Cao Dương…” “Có mặt tướng!” “Ngươi theo ta vào đó.”

“Vâng.”

Vệ Kỳ đưa tay đặt lên chuôi kiếm, tùy thời có thể rút ra khỏi vỏ, cất bước tiến vào bên trong cung điện.

Ánh nến chiếu rọi khắp cung điện, có vài phần ảo giác huy hoàng tráng lệ.

Bên ngoài6cung điện không có người, không một chút động tĩnh nào.

“Tướng quân…” “Im lặng! Đi vào điện.” Cao Dương gật đầu, theo sát phía sau. Chỉ thấy tầng tầng lớp lớp màn che bằng lụa mỏng không ngừng tung bay phất phơ trong gió đêm. Ánh nến lờ mờ, phác họa ra một thân ảnh màu đen phía sau rèm lụa. “Trước mặt tướng quân, kẻ nào dám to gan quấy phá?” Cao Dương hét lên. Nói liền rút kiếm ra, vọt mạnh vào, trực tiếp gạt màn lụa mỏng màu xanh ra, đáng tiếc sau màn che lại5chẳng có ai, “Chuyện này…”

Giây tiếp theo, một cơn đau ập xuống gáy, Cao Dương còn chưa kịp quay đầu lại nhìn thì hai mắt đã tối sầm, ngất ngay tại chỗ.

Nghệ An buông bình hoa trong tay ra, bởi vì vừa rồi đập quá mạnh nên giờ vẫn còn thấy đau tay.